Giá mà gặp lại ngày xưa
Chị tôi học với chị nàng
Hai nhà cùng phố nên càng thân nhau
Yêu nàng nhưng dám nói đâu
Tuổi thơ nhút nhát ôm sầu thế thôi
Bởi chưng sợ nói ra lời
Đang gần nhau lại xa xôi không đành.
Trời sinh con gái lớn nhanh
Hoa chanh dạo ấy trái chanh bây giờ
Tôi thì vẫn cứ ngây thơ
Vẫn yêu, yêu ngẩn yêu ngơ một mình
Viết nên cả mớ thơ tình
Để qua đi tuổi học sinh lúc nào
Mùa Thu cờ đỏ vàng sao
Tôi đi mộng rớt chiến hào gió sương
Bài thơ viết giữa sa trường
Vẩn vơ gửi nhớ gửi thương xứ Đoài
Một phòng tuyến trắng chia hai
Tám năm bằn bặt tin ai thưa dần
Bất ngờ buổi ấy hành quân
Gặp anh du kích là dân vùng tề
Chợ Dầu có quán Đồng Quê
Nhắc người phố cũ mà nghe bàng hoàng
Mười hai bến nước mênh mang
Đục trong nào biết thương nàng về đâu
Hoà bình cả chục năm sau
Chuyện riêng tư, kỷ niệm lâu lắm rồi
Hay tin vẫn cứ bồi hồi
Nàng không còn nữa để tôi tôn thờ
Giá mà có lại ngày xưa
Thì tôi sẽ chẳng bao giờ lặng im