Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Tình già

    Tác giả:
    Hai mươi bốn năm xưa,
    một đêm vừa gió lại vừa mưa,
    Dưới ngọn đèn mờ, trong gian nhà nhỏ,
    hai cái đầu xanh kề nhau than thở:

    – “Ôi đôi ta, tình thương nhau thì vẫn nặng,
    mà lấy nhau hẳn đà không đặng:
    Để đến nỗi tình trước phụ sau,
    chi bằng sớm liệu mà buông nhau!”

    – “Hay nói mới bạc làm sao chớ!
    buông nhau làm sao cho nỡ?
    Thương được chừng nào hay chừng ấy,
    chẳng qua ông Trời bắt đôi ta phải vậy!
    Ta là nhân ngãi, đâu phải vợ chồng,
    mà tính chuyện thuỷ chung!”

    *

    Hai mươi bốn năm sau,
    tình cờ đất khách gặp nhau:
    Đôi cái đầu đều bạc.
    Nếu chẳng quen lung,
    đố có nhìn ra được?
    Ôn chuyện cũ mà thôi.
    Liếc đưa nhau đi rồi,
    con mắt còn có đuôi.1

    1932

    1. Bài thơ này đăng trên tờ Phụ nữ tân văn số 122 ra ngày 10-3-1932 trong bài viết Một lối thơ mới trình chánh giữa làng thơ. Đây là bài thơ khởi xướng đánh dấu sự ra đời của phong trào Thơ mới. Trong bài viết có đoạn “đem thật có trong tâm khảm mình tả ra bằng những câu có vần mà không bó buộc niêm luật gì hết” và tạm gọi là Thơ mới. []

    Bình luận

    ví dụ: http://www.example.com

    Lời bình: (Vui lòng gõ tiếng Việt có dấu)