Tôi có người để nhớ đến tương tư
Dè sẻn mấy viên kẹo kia cũng hết
Như trăm năm ta sống được bao ngày
Tôi trở về dò lại dấu mưa bay
Cây thương tích quay lưng làm mặt lạ
Không ai nói vì không ai biết cả
Em ở đâu? Tình tôi nữa, ở đâu?
Riêng lũ chim câu nghiêng má, chụm đầu
Kể nho nhỏ chuyện tình yêu thánh nữ
Tôi trở lại, ngồi đây và giả dụ
Như em vừa ở đó mới đi ra
Người khuất rồi nhưng mộng vẫn chưa xa
Trái tim vẫn đợi tôi về gõ cửa
Em xa bạn mà thương ghê – rõ khéo!
(Có ai nhờ tôi nói hộ ai đâu)
Chỉ mình tôi đi, lầm lũi, kêu cầu
Viết nhăng cuội, thở than cùng bóng tối
Gương chung thuỷ với lược đời, hãy chải
Cho dài thêm nao nức ở trong tôi
Cho tình bền dù người chẳng rẽ ngôi
Mà vẫn thẳng đường đi vào vĩnh cửu
Tha thiết quá, khiến tôi thành bận bịu
Đến tức cười vì chỉ ngóng, trông thôi
Tin không về. Tôi cúi hỏi bàn tay
Buồn ghê nhỉ. Ngón nào đang thở dốc?
Tình đã ngọc nên sầu tôi cũng ngọc
Trên nương rau ân nghĩa của muôn đời
Em bảo tôi “gieo máu lửa khắp nơi”
Gớm! kinh khủng. Người đâu mà ác thế
Cây có bóng. Thú có rừng để ở
Tôi có người để nhớ đến tương tư
Đã nhủ lòng mãi mãi chỉ…ai cơ
Nhưng vẫn hỏi: thực ư ngày tháng ấy?
Thư vạn dặm mà hương lừng giấy mới
EM VÌ TÔI TỪ CHỐI CHỌN THIÊN DÀNG
TÔI VÌ EM THẬP TỰ GIÁ XIN MANG
Đi suốt kiếp với Tin Mừng sáng dội
Xanh thêm nữa cho tình ta bát ngát
Dìu nhau đi – cho thấy lại chân trời
Gọi tên nhau – cho biển hết bồi hồi
Hôn nhau nữa – cho đời sau…có sử
Nhưng tất cả đã thành lời chúc dữ
Vì em đi, chim cũng bỏ tôi về
Mây bỏ trờị. Mưa rủ nắng bay đi
Tôi ở lại nhâm nhi niềm tuyệt vọng
Lo biết mấy: em cực kỳ bé bỏng
Như nụ hoa chưa hé nhận ơn đời
Như sương mai còn lấp lánh mắt người
(Con nai nhỏ mang thơ về xứ lạnh)
Vâng bé bỏng. Hiểu gì đâu cô quạnh?
Ngựa tan đàn. Chim lẻ bạn kêu sương
Nên tình em: sách ước viết nghìn chương
Còn chửa đủ. Nhắc chi phần mộ lấp
Ngọc tinh khiết với tôi là thứ nhất
Và cuối cùng cho một cõi hoang vu
Em về mau. Cửa hẹp đó đang chờ
Và nhận lấy tình yêu người tuẫn đạo.