Mất hay còn, chưa hẳn khác nhau đâu
Tôi không thể ngăn buổi chiều sắp tối
Như em đi mà tiếng chẳng quay về
Mưa chẳng thể ướt hoài sân trí nhớ
Đôi khi lòng tôi nắng mấy hôm sau
Tôi không thể xóa biển chiều sóng gội
Dù hôm qua tâm đã tịnh yên rồi
Cây chẳng thể giữ hoài tay lá mới
Đôi khi lòng tôi lại rất khoan thai
Tôi không thể nói gì khi đã chết
Như chưa ai kể được phút ban đầu
Con đường nhỏ có hai hàng bã đậu
Đôi khi tình tôi lạc tuốt trên cao
Tôi không thể chẻ đôi hình với bóng
Như em buồn có dễ mấy năm sau
Riêng tôi đã bị tâm tôi phỉnh gạt
Khi hiểu ra thì tóc đã pha màu
Tôi không thể nghĩ rằng em đã khuất
Mất hay còn chưa hẳn khác nhau đâu
Thân giả tạm nhưng hồn không giả tạm
Em nên tin tình chưa bụi bao giờ
Tôi không thể lột da nhìn máu chảy
Như trên vai mùi tóc vẫn ân cần
Dẫu sông núi nghìn năm không biến hoại
Sao sầu tôi có lúc vẫn rưng rưng
Tôi không thể xóa đi ngày tái kiếp
Hàng me xanh ngọc dát mấy con đường
Mùa đã khoác áo đi vào bóng tối
Tôi hồ nghi tự hỏi có ai thương?
Lòng rất lạ, có điều gì khó nói
Tỏ cùng ai? trời đất của ta đâu?
Cõi thân cận chỉ có hồn đơn chiếc
Và đêm đêm trăn trở giữa quê người
Tôi không thể nghĩa là tôi chẳng thể
Xóa bôi đi từng bước tự lưu đầy
Tôi không thể nghĩa là tôi có thể
Nhìn ra em môi, mắt đã hao gầy.