Gửi mùa đông biếc
Đà Lạt em đứng bên kia nỗi nhớ
Anh như mây qua núi chẳng kịp về
Mùa dã quì vàng theo chân ngọn gió
Tiếng chim đèo run giọng hót se se.
Hơn mười năm dòng thác vẫn bạc phơ
Chồi thông biếc cắm vào lòng đất cũ.
Ta chia tay đủ bao mùa bão tố
Lòng hanh hao vạt nắng xuống bên hồ.
Tháng mười hai đâu hẹn để em chờ
Ngôi nhà trắng đứng bên triền dốc mỏi
Mimosa nở hay lời ai nói
Cả một trời im vắng dưới sương bay.
Ai xui mùa đông biếc trở về đây
Cốc cà phê lạnh mùi hương xa biệt
Nhớ vạt tóc ngàn trùng – ôi tưởng tiếc
Vọng đáy hồ lồng lộng áo vàng xưa.
Ngồi bên cầu nghe hát khúc đàn mưa
Người xa vắng hoa đào không nở nữa
Hàng cây cũ rụng vàng bao thảm lá
Dấu chân em in lại chút rêu mờ.
Anh như chim khản giọng khóc gọi mưa
Hồn thăm thẳm một chiều sương Đà Lạt
Đường cỏ lau trắng chân người phiêu dạt
Mai lại xa – theo ngựa hí qua đèo.