Trường Sơn hành
I.
Núi chẻ đèo cao rừng thăm thẳm
Núi tiếp rừng xanh nắng trải thảm
Chân bước dò trên xác lá khô
Hồn mở vào cửa mộng hư vô.
Đi về một phương trời thẳng đứng
Bước lên lịch sử máu xương dựng
Sá gì rừng thẳm đèo quanh co
Ngại gì một bóng đời chơ vơ.
Mang trên vai nửa đời tuổi trẻ
Nhìn quanh ta chập chùng bóng xế
Bước vội, nhưng nhịp nhàng nhịp nhàng
Đầy ắp hồn thơ điệu cuồng vang.
Là chuyện của một thời ly loạn
Đã qua chưa căn phần khốn đốn?
Nâng ly mà hát khúc Bình Ca
Nắm tay cùng nhìn về phương xa.
Kìa, dang tay chào rừng bát ngát
Nghe lá hát thơ, suối hòa nhạc.
Bỏ phố phường phồn hoa sau lưng
Cuộc tình xa cách lòng rưng rưng.
Trời thả đầy chim bay đỉnh núi
Rừng thả lá vàng theo dòng suối
Ta bỏ đời ta từ độ nào
Em đã biệt mù như chiêm bao.
Kìa ai vỡ đất trong nắng sớm
Đất tươi màu tình đầu vừa chớm
Có phải là chàng Phạm Thái xưa?
Hay là ta nhìn ta trong mơ?
Đất tặng ta một rừng hoa dại
Ta còn đâu một thời trẻ dại
Tuổi trẻ ta lao vút không ngờ
Bây giờ như núi đứng ngu ngơ.
Ta đã sống mười năm phiêu bạt
Hồn vẫn thơm những mùa hương ngát
Thèm ngồi bên mẹ hát ê a
Thèm kể Người nghe chuyện phương xa.
Chiều đứng giữa rừng già heo hút
Cười vang cùng khói trời nghi ngút
Đá ai mài nhẵn chờ ta lên
Hồn ta ai thả sầu lênh đênh.
Ô kìa lá rừng khô réo gọi
Dưới gót chân ta lời hấp hối
Bỏ phố ta tìm lên núi cao
Ôm cả bầu trời cùng trăng sao.
Nghe chăng tiếng vọng thời gian lướt?
Thấy chăng hình ảnh đời bạo ngược?
Hãy theo ta về miền cỏ cây
Trải thơ lên rừng xanh ngủ say.
Mây trải mộng vàng trời xanh thẳm
Ta gói hồn ta tròn u uẩn
Ôi núi rừng xanh sao thân yêu
Tình đã tan giữa đời tịch liêu.
Ta rời rừng Nam về núi Bắc
Hái tặng em cành hoa hiu hắt
Nắng tươi mới giữa trời thẳm xanh
Tình ta mãi là tình mong manh!
II.
Trường Sơn núi dài hằn vết chém
Nát bấy hồn ta làm muôn mảnh
Máu đỏ ngầu sông núi thân yêu
Ta nhìn ta bóng đổ tàn xiêu.
Trường Sơn núi biếc trời đứng bóng
Rền vang tiếng bước thời gian vọng
Lắng chìm hơi thở thời gian xuôi
Đời ta như một bóng mây trôi.
Làm sao nói được lời sương khói
Rừng chiều mưa phủ đầy bóng tối
Một mình giữa trời đất bơ vơ
Máu ứa tim ngời giấc mộng xưa.
Lá rừng ai đốt khói hiu hắt
Khói làm nhớ nhung, khói cay mắt
Rừng dạt ngày tàn mưa xa khơi
Người tan thành sương khói chơi vơi.
Sầu nối mây chiều giăng lớp lớp
Mưa trắng rừng xanh trời đất ngợp
Nỗi nhớ dâng tràn mùa sương buông
Bời bời lắng đọng tiếng quê hương.
Ta còn đi mãi bóng chiều thẳm
Nương gió mây ngàn năm tháng lụn
Mùa tiếp mùa tàn phai thu đông
Vẫn ta và trời đất mênh mông…
III.
Có bao giờ chim rừng thôi hót
Mạch suối rừng xanh khô rễ ngọt
Ta còn thở mãi nhịp Trường Sơn
Còn vỗ về điệu hát cô đơn.
Trường Sơn Trường Sơn lời mời gọi
Hơi thở dồn ngàn năm đi tới
Nối người xưa mở lối chênh vênh
Còn có ngày ngày đời rộng thênh thênh.
Trường Sơn – hỡi những đời tuổi trẻ
Trường Sơn – tiếp nối bao thế hệ
Đi và ngửa mặt với trời cao
Đi và ngoảnh lại với ngàn sau.
Ban Mê Thuột – 6/1974