Nhớ nguồn
Đất nước đứng lên từ những mặt trống đồng
Bước xuống phù sa châu thổ
Cây lúa xanh tới đâu làng sinh ra tới đó
Lũy tre xanh bọc đời khoai lúa
Có những mái nhà tụm lại làm quê.
Tôi ngược về thương cũ áo tơi
Chum vại tháng ba nằm rỗng
Quả cà muối dón qua rào hàng xóm
Bát trăng đong ngấn mắt đêm rằm.
Đất nước của làng
Tiếng võng ru đêm
Ru những “rau răm ở lại…”
Ru mặt trời cô đơn và cáu bẳn lăn qua những lưng trần
Từ tinh mơ người tới hoàng hôn đời, vẫn một luống cày xẻ dọc đất đai
Gương mặt thời gian nhàu nát ruộng bùn
Hoa xoan chợt hoang vu chiều nhớ
Tóc ai về gợi gió bờ đê.
Những ý tưởng làng bóng nhẵn cột đình xưa
Lãng mạn của làng treo ở cành đa
Người gánh nhọc qua đồng tháng sáu
Gánh ước mơ qua đêm tháng mười
Rồi mỗi hội sân đình áo mới
Rồi mỗi trăng thầm lá đa rơi.
Tôi trở về nguồn
Những tàu chuối non tã lót bầu trời bọc hồn thơ ấu
Hương cốm mùa thu mềm lại cánh đồng sau cơn vật vã
Con đường dắt tôi đi thăm thẳm buổi chiều bờ ngô rũ tóc
Những ngõ quê líu ríu chạy đến ngõ nhà
Ngày xưa không khép cửa
Đêm chõng tre ghếch ngủ bên thềm những chòm râu cổ tích
Trẻ con lớn lên nôm na trong khoé mắt người già
Mẹ cổ xưa như bếp lửa nhà ta
Ủ đêm le lói
Ngọn lửa thổi lên ta thành vóc thành hình
Và những tàu cau rụng đắm hoàng hôn
Để lại không gian nỗi buồn vơi ngọn
Nhưng trầu cau, trầu cau sẽ thắm môi chòm xóm
Trong tiệc cưới mùa xuân – gạch nối của làng.
Tôi trở về nguồn
Nghe vọng xa xăm tiếng thủ thỉ của những chiếc niêu đất
Những củ khoai lang ngọt lịm trong bồ
Rung rinh bầy chuột nhắt
Những cây rơm nhớ cuộc tình bùn đất
Những mùa màng lặn trong hạt thóc còn giật mình bão qua
Tất cả sẽ bình yên trong cơi trầu của mẹ
Như chum vại trong nhà đời đời bình yên đựng.
Đất nước từ làng. Làng đã sinh ta
Trong góc tôi còn một ngôi nhà
Mang háo hức mùa màng và héo hon đèn bấc
Những hạt giống dành dụm trong vỏ mướp già
Dìu nhau qua thất bát
Ấm nước trà xanh vục cạn đem chia nụ cười làng xóm
Khi cơn lốc qua, đến cây cỏ cũng dạt cùng một phía
Lá lành đùm lá rách
Lá rách ngày mai lại bọc lá lành
Khúc luân vũ muôn đời thây kệ mặt trời, thây kệ mùa đông, thây kệ…
Làng vẫn mang làng đi qua thời gian.
Tôi ngả xuống đất đai ấm áp hơi làng
Òa trong ngực niềm dâng không kìm giữ
Ở đó một con đường, một con đường văng vẳng gọi ta đi
Chúng vụt dậy bắt đầu cội rễ
Tôi bắt đầu một nắm đất quê.
Trong tập Giấc mơ hình chiếc thớt, NXB Hội Nhà văn, 2003