Bài thơ tình tặng người gác đèn biển
Anh nhớ em qua trăm dặm sóng
Mỗi buổi trăng lên, mỗi lúc trăng tà
Khi nắng mai gợn hồng biển rộng
Khi cánh buồm trở lại bờ xa
Anh biết em lo từng cơn biển động
Từng tia chớp đông và buổi sương đầy
Trong giấc ngủ, em nghe cồn tiếng sóng
Tưởng ánh đèn anh tắt dưới chân mây!
Ngọn hải đăng anh thắp trên sóng cả
Đêm mịt mùng cháy mãi không thôi
Em biết đấy, tình anh là ngọn lửa
Qua gió mưa, tia sáng vẫn rạng ngời.
Anh không nghĩ sóng mài mòn hạnh phúc
Và tuổi xuân nơi thăm thẳm chân trời
Anh biết rõ có đêm thầm em khóc
Vẫn mong anh đứng vững giữa trùng khơi.
Em hăy nhìn những con tàu trở lại
Cánh hải âu từ sóng cả bay về
Tàu đă đi theo ánh đèn anh rọi
Chim mang lời anh nhắn tới làng quê.
Anh gửi theo niềm vui và nỗi nhớ
Chở đến em trong đất Cảng quê nhà
– Yêu thương lắm, tim anh càng thắm đỏ
Làm một cây đèn biển sáng trời xa.