Đã không còn một điều bí mật…
1. Những gã đồng nghiệp thò đầu qua cửa sổ hét toáng:
– Bác ơi! Mang hắn về nhà cho bú tí đi!
khi ấy tôi đã ba mươi tám tuổi một vợ, một con trai
khi ấy người đọc gọi tôi bằng danh xưng: nhà thơ!
mẹ tôi mất vài năm sau đó.
2. Khi mẹ tôi cắp nón rụt rè
bước vào trong sân guốc mòn, áo vải
reception báo tin: có bà cụ đến tìm!
khi ấy tôi đã bốn mươi tuổi đang rất nổi tiếng
những gã đồng nghiệp vẫn đồng loạt hét toáng:
– Bác ơi! Mang hắn về nhà cho bú tí đi!
mẹ tôi mất một năm sau đó.
3. Chẳng ai biết vì sao bà cụ ấy
thường xuyên cắp nón đi tìm
thằng con đã tóc râu chớm bạc
đơn giản lắm!
đêm qua nghe ai bảo tôi say xỉn không về nhà
đêm qua trời Sài Gòn trở gió…
người mẹ ấy hôm sau run rẩy đi tìm
rụt rè hỏi nhỏ:
– Con có bị ốm không?
mẹ già rồi lẩn thẩn
đừng mắng mẹ nghe con…
4. Thú thật ngày xưa…
tôi gắt mẹ một lần.
Mộc mạc nhưng tình cảm chứa chan quá.
“Thú thật ngày xưa
Tôi gắt mẹ một lần”
Bỗng chạnh lòng, đã bao nhiêu lần mình gắt mẹ vì mẹ quan tâm lo lắng. Cho là những lo lắng ấy khiến mình ngợp, mệt mỏi.
Bài thơ chân thật, mộc mạc, mà gợi nhắc những cung bậc tình cảm sâu nhất nơi mỗi con người.
Như một lời xin lỗi chân thành đến mẹ.
Như một lời cảm ơn chân thành đến mẹ.
Vì tất cả 🙂