Mùa xuân của Phượng
chiều xuân sang em nhìn mưa muốn khóc
kỷ niệm chong đèn thức suốt đêm qua
ngón tay nhỏ lần đan sầu cô độc
tưởng chừng như tuổi trẻ bỏ đi xa
thứ bảy chiều em rong hè phố cũ
con đường xưa hoa đỏ nở rộn ràng
dòng sông đó bỗng nhiên buồn vô cớ
bơ vơ tìm thương cát sỏi cồn hoang
em đứng dậy xem mây chiều xuống thấp
trời tháng giêng sương lạnh vai chùng
sân ga nhỏ con tàu không dừng lại
đôi vì sao buồn ngủ giữa không trung
gió thì mệt, mùa xuân đang cúi mặt
hàng dừa xanh xõa lá đứng âm thầm
em muốn nói điều gì trong đôi mắt
mà mùa xuân khuôn mặt vẫn xa xăm
rồi xuân đến sau lưng nhiều ảo mộng
buổi em về xanh rừng tóc cao nguyên
đồi chiều xa biểu hiện nét mi hiền
tay trắng muốt nuôi linh hồn thảo mộc
em ngồi khóc mùa xuân nhăn mặt khóc
môi em buồn cho thời tiết buồn theo
để rồi anh cũng yêu Phượng thật nhiều
mới buổi sáng anh mê người buổi tối1
- Khổ cuối bài thơ này có bản chép như sau:
em ngồi khóc, mùa xuân nhăn mặt khóc
môi em buồn cho thời tiết buồn theo
con sông nhỏ bỗng vô cùng cô độc
trôi về xuân với một ít rong bèo… [↩]
ĐỌC THƠ NGUYỄN NHO SA MẠC,
BÀI “MÙA XUÂN CỦA PHƯỢNG”
Quả tuổi trẻ làm thơ tình da diết
Tâm hồn chung mọi sự cũng đều chung
Đọc lên nghe có đôi chút ngại ngùng
Rồi gió thoảng cũng bay vèo đi mất
Cái còn lại vẫn thấy toàn ngôn ngữ
Chiều sâu đâu còn đọng chút nào đâu
Hay chỉ toàn vương vấn những mảng sầu
Và thi tứ lại thêm vài chắp vá
Thơ chỉ thế hỡi Nguyễn Nho Sa Mạc
Cả nhà thơ tên vắng vẻ cuồng si
Sa mạc nào lại nho mọc lên chi
Quả hoang vắng nên cuộc đời đoản mệnh
Ý tứ mượn vay thi từ lệnh khệnh
Vài chỗ hay nhưng mới mẻ gì đâu
Cũng tinh cầu cũng xa vắng ngàn sao
Chưa thấy được ý thơ gì riêng cả
Thơ như vậy thì khác chi hoa lá
Cũng xanh vàng hay đỏ tím vậy thôi
Vốn tràn hề muôn nẽo khắp đường đời
Dễ tìm được chút gì đâu đặc sắc
Nhưng nói thật thơ Nguyễn Nho Sa Mạc
Đọc vào xong cũng đọng chút cảm tình
Thấy hồn thơ cũng chút ít ẩn tàng
Uổng chết sớm hóa cây đời non trẻ
NHÀ THƠ ĐẠI NGÀN
(23/01/16)