Một khúc quê hương
Tặng Thuỷ
Không có lẽ chỉ còn là nỗi nhớ
Ngôi nhà xưa đã bán lâu rồi
Nền đất cũ giờ đây người khác ở
Còn bâng khuâng khi nắng rớt lưng đồi
Mùi hoa dại dọc con đường đất đỏ
Những lùm cây nương náu thuở lên mười
Mưa xuân giục bước chân người về chợ
Gặp người làng ai đó nhắc tên tôi
Tên tôi đó trên môi bầy trẻ nhỏ
Năm ba lô súng đạn trĩu vai người
Tên tôi đó có người em cạnh ngõ
Thương mẹ già thầm giấu chuyện xa xôi
Ôi chuyện cũ mười năm bên bếp lửa
Tay em hồng còn ấm mãi tay tôi…
Đất trung du nhiều nắng mưa trăn trở
Người trung du quen vỡ ruộng san đồi
Nơi củ sắn cõng dùm bao hạt lúa
Chín mét đồi mới gặp mặt giếng khơi
Sao ngày tết bốn phương về giỗ Tổ
Nghe câu xoan câu ghẹo ấm bao lời
Sao mẹ tôi đoạn Kiều nào cũng nhớ
Sao em tôi hay hát hay cười
Ai xui tôi ôm mối tình dang dở
Ai khuyên em đã hứa chẳng thay lời
Em đưa tiễn mưa trắng đồi hoa sở
Đò ngập ngừng. Bến lặng. Nước sông trôi
Tôi đã đi gót mòn không biết sợ
Bấy nhiêu năm ngang dọc mấy phương trời
Qua sống chết lọc lừa cám dỗ
Qua buồn vui, may rủi, khóc cười
Những dân tộc những quốc gia nghiêng ngửa
Những tượng thờ đổ vỡ nơi nơi
Tôi đã thấy đã nếm mùi đau khổ
Đã lênh đênh nơi đất lạ quê người
Nhưng không chết một tấm lòng thương nhớ
Ơi cội nguồn duyên kiếp của đời tôi
Người xa xứ đêm đêm thường mất ngủ
Đêm hôm nay là biết mấy đêm rồi
Nghe tiếng quạ rủ nhau về tháp cổ
Trên cánh đồng tuyết lạnh im hơi
Tôi thảng thốt lặng nhìn qua cửa sổ
Một vì sao đang rụng phía chân trời
Cái liên tưởng cổ truyền như nhắc nhở
Một người thân một bạn hữu qua đời
Một số phận trong cuộc đời trăn trở
Và bao giờ điều ấy đến bên tôi
Ôi nếu vậy xin được về xứ sở
Có dòng sông hoa sở trắng bên đồi
Có giọng hát của những người trèo cọ
Mang yêu thương khao khát gửi lên trời
Có con sáo mỏ vàng trong nắng đỏ
Học tiếng người bên lối ngõ sang chơi
Có em tôi khẽ nghiêng vành nón nhỏ
Bên cổng làng muôn thuở vẫn chở tôi.
1994