Em ơi, đừng đi
Bài thơ viết cho Vợ nhưng không để Vợ biết
Em ơi, mùa này chim đã hót trong đâu
Nước sông Hồng vẫn đục như máu mới
Phù sa còn dở dang rất vội
Rất vội
Chỗ đã thành nền, chỗ vẫn hoang sơ
Có thể nào anh lại sẽ ngẩn ngơ
Ba mươi năm có ít đâu, ba mươi năm quá ngắn
Con cái, cửa nhà, đồng tiền tất bật
Tiếng nước chảy trong nhà, chim khách hót ngoài sân…
Nồng ấm nhích lên, cực khổ xa dần
Anh quen có em như quen vào cánh cửa
Đóng lại lúc anh đi, khi anh về rộng mở
Xao xuyến thanh bình, yên ả lúc xô nghiêng
Có một bầu trời chung mà cũng có mảnh trời riêng
Sao giấu được mà làm sao phải giấu
Cơn gió thoảng qua, bìm bìm leo trước giậu
Bướm ong về không làm nản lòng em
Đến bây giờ anh biết nói gì thêm
Mỗi tết đến lại lui về năm cũ
Em vá víu những tháng ngày rạn vỡ
Những tháng ngày chưa vượt quá tầm tay
Anh ngồi đây và em vẫn ngồi đây
Đừng đi nhé, em ơi
Ngồi nán lại
Quả sẽ bói đầu mùa vẫn giành cho em hái
Nước mắt chảy vào, đường trước mặt còn xa…