Nhớ một khoảng đời
Một khoảng đời ta đã đi qua
Hạnh phúc khổ đau nói sao hết được
Em và anh như cây xanh cội Nam, cành Bắc
Tự buổi sinh ra đâu biết mặt quê hương
Hạt lúa cọng rau miền Bắc yêu thương
Nuôi ta lớn cho hồn ta mơ mộng
Ta thổn thức với tiếng chim, ngẩn ngơ thương lá rụng
Đọc trang Kiều nước mắt cứ rưng rưng
Năm tháng trôi đi dài rộng vô cùng
Ta sống say mê với khoảng đời đẹp nhất
Như bầy chim trên giảng đường đại học
Cánh cửa chân trời nâng bước đến bình minh
Những vần thơ Petophi, Hikmet, Pushkin…
Như nốt nhạc giữa lòng ta ngân mãi
Những buổi chiều phố phường Hà Nội
Xe điện leng keng chở cuộc hẹn hò
Ta sống những ngày rất thực rất mơ
Giữa bao lo toan bộn bề cuộc sống
Cho đến ngày anh cầm khẩu súng
Kỉ niệm thời sinh viên xếp gọn đáy ba lô
Nỗi cách xa dạy em biết làm thơ
Không phải về cơn mưa và hoàng hôn màu tím
Giặc Mỹ ném bom Khâm Thiên, nơi ta từng đến
Những thân bàng trơ trụi cánh tay than
Dãy nhà cao thành đống tro tàn
Em thơ chết mắt tròn không nhắm được
Nỗi đau này không chảy thành nước mắt
Thành phố bừng sôi trong cuộc tiễn đưa
Những chàng trai xếp sách vở học trò
Náo nức niềm vui ra trận
Quên làm sao kỷ niệm thời sơ tán
Lớp học đơn sơ bên lùm cây
Thầy giáo giảng thơ trong tiếng rú máy bay
Cơm sinh viên mì nhiều hơn gạo
Nhưng cuộc sống mỗi phút giây trở thành kỳ diệu
Bởi tình người gắn bó thương yêu
Gian khổ xóa đi mọi kiểu cách sắc màu
Chỉ còn bền lâu những gì chân thật
Ta biết ơn khoảng đời đẹp nhất
Dạy cho ta cách sống vươn lên
Bàn tay hôm nao em múa dẻo mềm
Giờ lại săn gân chuyển đá hộc chèn đê Sông Đuống
Biết cầm choòng lấp hố bom sâu hoắm
Cuốc đất cằn gieo những mầm xanh
Đất nước đi qua chiến tranh
Như đời người trải cơn giông tố
Hãy dành phút bình yên mà nghĩ về quá khứ
Sẽ chẳng bao giờ đánh mất niềm tin
Nha Trang, tháng tư 1976
chúc mừng LKM đã có bài đăng trên mạng thi ca