Muộn đò
Tác giả: Nguyễn Ngọc Hưng
Muộn rồi, đã muộn rồi sao
Buồng cau phai biếc dây trầu héo xanh
Đôi chim học hót trên cành
Ngập ngà ngập ngọng tiếng anh tiếng nàng…
Bến đò vẫn bến đò ngang
Nam xuôi biển, bắc ngược ngàn… nỡ sao?
Dòng xưa vẫn sóng dạt dào
Đêm còn nửa bóng hanh hao trăng vàng
Phải chăng em, đã muộn màng
Không còn kịp chuyến đò ngang nữa rồi
Bơi mình tôi, lội mình tôi
Biết ai chia sẻ lở bồi đục trong?
Lối về khúc thẳng khúc cong
Nhà ai trước mặt tôi vòng sau lưng
Xa nhau đã cực chẳng đừng
Lỡ mà gặp lại… người dưng… đau lòng!
Đã qua thời lúa xanh đòng
Sao còn đỏ mắt riềng giong đợi gì
Về thôi em, hãy về đi
Lửa rơm dễ bén bấc chì khó tan!
Không cùng củi lửa tro than
Đành gom hương nhớ thả làn gió bay
Đò ngang muộn chuyến cuối ngày
Biết là sông hẹp đêm nay rất dài…
21.06.2010