Chị tôi
Tác giả: Đỗ Trung Lai
Anh tôi đi mãi không về,
Không ai giải được lời thề chị tôi.
Chị tôi giờ hết duyên rồi,
Bao năm chỉ thấy gió trời trên cao.
Bao năm chỉ những ra, vào,
Bao năm sáo chẳng lần nào sang sông.
Đợi anh chả thấy vân mòng,
Thôi còn biết gửi tơ lòng vào ai.
Khi trăng lặn lúc sương mai,
Một mình một ngõ lấy ai chuyện trò.
Vàng xanh như cỏ đầu bờ,
Cỏ còn đợi nước chị chờ gì đâu.
Sông sâu mà giếng cũng sâu,
Cau già đã đốn, giàn trầu đã khô.
Rèm thưa trúc sót đung đưa,
Trúc rơi từng đốt, người chưa gặp người.
Chị tôi giờ hết duyên rồi,
Gốc hồng cũng chẳng được ngồi hái hoa.
Năm đi qua, tháng đi qua,
Chị trôi trong ấy như là trong mơ.
Đời người thế cũng xong ư?
Đầu xanh răng trắng ba thu một ngày.
Nói chi đến chuyện hao gầy
Chị tôi đã chết từ ngày anh đi.