Ngọn đèn
Nhà em nhà anh cách hai con phố
Qua ngã ba rồi sang ngã tư
Vì bởi nhà anh số chồng lên số
Người đưa thư vất vả lúc đưa thư
Lòng hẻm hẹp, gác trọ nghèo khiêm nhượng
Điện đầu hôm không đủ sáng làm thơ
Phố chật chội khó tìm ra phương hướng
Tiếng ồn ào len lỏi tận trong mơ
Em đến buổi chiều nắng xuyên cửa sổ
Vầng trán thanh cao lấm tấm mồ hôi
‘Bao nhiêu nóng tụ về căn gác nhỏ!’
Anh than van, để chữa thẹn. Em cười
Và một tháng ba mươi đêm đều đặn
Tựa bao lơn, anh ngắm chấm đèn xa
Từ chỗ ấy rẽ vào quãng ngắn
Là nhà em đang ngủ dưới sương sa
Đường không xa sao chúng mình vẫn cách
Vẫn tìm nhau, mơ ước buổi chung nhà
Có đôi bóng không rời nhau trên vách
Đêm thu tàn vừa đủ đắp chăn hoa
Chiều oi ả, có tay anh phẩy quạt
Xin mời em vào giấc ngủ bình yên
Gác vẫn chật, thêm người nhưng vẫn mát
Chậu hoa hồng em thích, nở bên hiên
Từ buổi em theo những nàng áo đỏ
Buồn hay vui thành chuyện của hôm qua
‘Bao nhiêu nhớ tụ về căn gác nhỏ’
Người đưa thư thôi vất vả tìm nhà
Còn nguyên vẹn những đêm dài thao thức
Tựa bao lơn, anh ngắm chấm đèn xưa
Đốm sáng nhỏ hay mắt sầu rưng rức
Không gian buồn như có rắc tơ mưa.
Phú Nhuận 1958