Trai Bình Định gái Phú Yên
đa tình con mắt Phú Yên
Tản Đà
Nhiều phen toan gọi đó bằng em
Ngượng miệng nên bèn đánh tiếng im
Buổi trưa ngồi nghỉ dưới gốc mít
Ngoài đồng nắng thả rộn tiếng chim
Cúc – cắc, ngồi nhai miếng bánh tráng
Buồn buồn sẵn miệng hát lên chơi
Liếc mắt thấy đó cũng liếc mắt
Nắng trong lòng lắn quắn bốc hơi
Đa tình ơi con mắt Phú Yên
Che trời suối tóc thả nghiêng nghiêng
Con gái nhà ai coi ngộ quá
Lòng Bình Định không đảo cũng điên
Xưa Bình Định ở đất Phú Yên
Làm ăn gắp mối lại nên duyên
Gắn bó theo nhau qua nhiều kiếp
Cha Bình Định thì mẹ Phú Yên
Một bổn hai quê anh Bình Định
Chân đi nhớ xứ lại quay về
Để gái Phú Yên buồn nẫu ruột
Giận mà thương Bình Định sát kề
Như hôm nay đây kề với đó
“Thàn hậu”1 qua mắt hẹn môi thề
Mai kia dẫu nhớ quê da diết
Thương Phú Yên, chân ở không về.
- Phương ngữ: chỉ tính cách cách rụt rè, dè dặt, kín đáo, âm thầm [↩]