Nó
Nó đến thăm tôi một buổi chiều,
Miệng cười ha hả, mắt nheo nheo…
Nó gầy hơn trước, đen hơn trước
Gương mặt xương xương, khắc khổ nhiều
Vẫn thế, ngang tàng trong tướng đi
Vẫn cao, vẫn lớn, vẫn lầm lì
Nó ôm tôi lắc, tôi ôm nó
Hai đứa nhìn nhau chẳng nói gì
Lúc ấy trời chiều đã nhá nhem
Buồng trong, em Phượng mới lên đèn
Ánh đèn dầu lửa lên vàng hực
Sáng rực, lòng tôi cũng sáng lên…
Tôi, nó, hai thằng bạn cố tri
Chia cơm sẻ áo thuở hàn vi
Xa nhau từ độ ngày binh lửa
Cũng tưởng nhau rằng đã biệt li
Nó ở nơi nào lạc đến đây?
Gió nào đưa bạt cánh chim bay
Mà nghe mưa nắng theo cùng nó
Trên nón, trên vai, cát bụi đầy
Không rượu sao lòng vẫn thấy say
Không men vẫn ấm cõi lòng trai
Hàn huyên tri kỉ tràn câu chuyện
Thức trắng đêm trường một tối nay
Rồi sáng hôm sau nó lại đi
Vẫn cao, vẫn lớn, vẫn lầm lì
Áo vai vẫn bạc màu sương gió
Vẫn thế, ngang tàng, vẫn cứ đi
Nó đi! Ai biết những phương nào!
Khói lửa non sông uất hận trào
Một hôm súng nổ rền biên ải
-Phan-Thái-Thành ơi! vĩnh biệt nhau!
-Phan-Thái-Thành ơi! vĩnh biệt nhau!
Biệt nhau không có một lời chào
Bạn đi, máu rửa hờn sông núi
Tôi viết trang thơ, lệ nghẹn ngào…