Trăng Minh Hà
Minh Hà em! Mùa thu xanh
Đêm nay trăng sao nghiêng ngả
Nương búp tay nàng
Rung phiến gió
Em mỉm cười hoa lá rợn âm thanh
Anh đón em theo mây từ xứ lạ
Về đây khoác áo ân tình
Đây cát vàng ngủ mơ trên bến lặng
Đây em Hà nô giỡn dưới dòng xanh
Em bước trong thơ. Em đùa trên sóng
Em ru mình trên khắp nẻo kinh thành
Anh khe khẽ theo em
Bước quên đường trần luỵ
Tìm những ánh vàng tan
Dưới bàn chân ảo mĩ
Minh Hà em đã mấy mươi thế kỉ
Mắc bên lòng nhân thế những tơ xanh
Em có khóc những đêm nào lặng lẽ
Và cười vang khi vũ trụ tan tành
Qua mùa trăng thanh bình
Đến mùa trăng loạn lạc
Đêm nay viết tâm tình
Giữa dòng đời tan nát
Rồi mai đây theo em về sa mạc
Bụi vàng phong nếp áo những đêm vơi
Có gặp em giữa mùa trăng phiêu bạt
Ân tình hoen trên mái tóc tơi bời
Chờ đêm nào em nhỉ
Em cười trong gió xanh
Anh ngăn giòng lệ đỏ
Tình đôi ta rộng quá
Hát lên khúc nhạc thanh bình
Hẳn ngày ấy hai ta và nhân loại
Rắc tình thương lên khắp ngả kinh thành
Em lại vận áo vàng và xiêm biếc
Khẽ lén bên song cửa với thơ anh
Em vẫn là trăng
Dẫm lên lòng nhân thế
Anh mang thơ trần luỵ
Dưới tay em
Say trọn những đêm bằng.