Lá biếc
Rồi một ngày
em ngồi hong tóc ướt
ta chia tay như dụ ngôn báo trước
sân nhà em cây lá rụng âm thầm
ta không về hái nữa
rồi một ngày em thôi còn bé nhỏ
bàn chân ta dừng lại trước hiên ngoài
cây trái đã chín mùa trên môi đỏ
ta chiều rồi – lau trắng mọc trên tay
rồi một ngày có lẽ – ngày mai
ta như nắng qua nhà em lặng lẽ
ta trói lại bàn tay thèm gõ cửa
bụi ngâu thơm trước cổng trả cho người
rồi một ngày em đã tuổi hai mươi
rồi một ngày lòng chẳng rõ buồn vui
rồi một buổi sông chia về hai nhánh
khi soi gương em biết mình vừa lớn
ngoài sân rêu chỉ còn lại dấu giày
và một ngày ra cửa ngóng mây bay
em chạnh nhớ một người quen không gặp
hãy trồng xuống giùm ta nhành hoa cúc
hãy quét giùm những chiếc lá vàng phai
để một sớm mùa thu về chạm cửa
còn một nhánh lá biếc đậu trên vai
1989