Khi về Bà Di
Đơn vị mình về vùng đồi cao đất sỏi
trời tàn thu sao nắng rực da người
sáng với chiều nhìn sông ngủ đìu hiu
những bãi cát màu da người con gái
Đơn vị mình về bên tháp Chàm thương hại
mỏi mắt chân đồi khóc thuở vàng son
con nước ngàn năm chết ở trong hồn
con nước trở về cuối miền dĩ vãng
Đơn vị mình về đồi cao lửa bỏng
ngày hắt hiu nhìn bóng dáng mặt trời
ru giọng Hời trong đêm ngủ ma trơi
thấy ánh lửa lé loi từ tháp cổ
Đơn vị mình về chiều nay mưa đổ
lòng mang mang giấc ngủ của thiên thần
ôm nỗi buồn như dòng nước sông Ngân
và ray rứt như người đi trận mạc
Đơn vị mình về, có vì sao lạc
một vì sao ôi lại một vì sao
mình không mang nhung nhớ ở trời cao
sao mình thấy mắt em mình yêu dấu
hai lần trực thăng, diều hâu xuống trận
và nghênh ngang như những kẻ kỳ hồ
những xóm làng ngày nọ rách tả tơi
nay đã khoác màu bình yên hạnh phúc
Đơn vị mình về, An Khê, An Túc
người lính già Y Sik đãi la-de
và nói rằng tôi người gốc Rhadé
(chuẩn úy hôm nào về nhà một bữa)
một chút rượu cần ngồi bên bếp lửa
tôi kể chuyện rừng chuyện rú cho nghe
không rượu cần, mời chuẩn úy la-de…
Đơn vị mình về, ngày này thứ mấy
sao lòng ta vương một chút lạnh lùng
hỡi những tháp Chàm, rừng núi mù sương
xin một nhóm lửa hiền nhen tâm sự.
(tặng đ-đ 405 thám kích)