Tì bà
Nàng ơi! Tay đêm đang giăng mềm
Trăng đan qua cành muôn tay êm
Mây nhung pha màu thu trên trời
Sương lam phơi màu thu muôn nơi
Vàng sao nằm im trên hoa gầy
Tương tư người xưa thôi qua đây
Ôi! Nàng năm xưa quên lời thề
Hoa vừa đưa hương gây đê mê
Cây đàn yêu đương làm bằng thơ
Cây đàn yêu đương run trong mơ
Hồn về trên môi kêu: em ơi
Thuyền hồn không đi lên chơi vơi
Tôi qua tìm nàng vay du dương
Tôi mang lên lầu lên cung Thương
Tôi không bao giờ thôi yêu nàng
Tình tang tôi nghe như tình lang
Yêu nàng bao nhiêu trong lòng tôi
Yêu nàng bao nhiêu trên đôi môi
Đâu tìm Đào Nguyên cho xa xôi
Đào Nguyên trong lòng nàng đây thôi
Thu ôm muôn hồn chơi phiêu diêu
Sao tôi không màng kêu: em yêu
Trăng nay không nàng như trăng thiu
Đêm nay không nàng như đêm hiu
Buồn lưu cây đào tìm hơi xuân
Buồn sang cây tùng thăm đông quân
Ô hay! Buồn vương cây ngô đồng
Vàng rơi! Vàng rơi: Thu mênh mông
Bài thơ này đã được nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc thành nhạc phẩm cùng tên.
Dưới đây là phiên bản do Tấn Minh trình bày.
Ô hay! Buồn vương cây ngô đồng
Vàng rơi! Vàng rơi: Thu mênh mông…
Bài thơ chỉ thuần thanh bằng…Chắc tác giả dùng thủ pháp này để miêu tả cái buồn trùng trùng,điệp điệp của mùa thu…của nỗi lòng thu chăng?
Của sự nhung nhớ không hình,không bóng,của cái buồn không buồn vì điều gì…Hay là nỗi buồn thiên cổ của một đời Người ngắn ngủi trước trời xanh mây trắng. Trước sự bất lưc của con người giữa vòng xoay của tạo hóa mà đời người trăm năm chỉ là tia chớp mà thôi….
Bài thơ đã tạo một phong cách riêng không thể hòa lẫn. Những bài thơ viết sau chỉ là cái bóng mờ mà thôi!
Trong câu đầu của bài Tỳ bà không hiểu “… giăng tay mền” hay “…giăng tay mềm”?! (Nhà xuấn bản Hội Nhà Văn và một số đầu sách viết đều thế!)
ĐỌC THƠ BÍCH KHÊ,
BÀI “TỲ BÀ”
Âm thanh du dương không tìm đâu
Chẳng thấy ngón đàn chi tuyệt vời
Tỳ ba, tỳ bà, sao trống vắng
Toàn lời Bích Khê than thở thôi
Ôi thôi tưởng tượng chỉ mơ hồ
Đọc vẫn thấy lòng chưa xuyến xao
Nó phảng phất đời phiêu lãng ấy
Bích Khê chưa trọn một hồn thơ
Mênh mông, mênh mông, và mênh mông
Ý thơ cần phải như trăng rằm
Lời thơ phải dát vàng muôn vật
Bích Khê thi tứ hãy nghèo nàn
Tỳ bà, tỳ bà, ôi tỳ bà
Tiếng tơ còn chưa chút mặn mà
Bích Khê buông lỏng tay trên phiếm
Thơ vẫn tầm thường chưa kiêu sa
Hôm nay ngồi đọc lại Tỳ bà
Thấy chỉ mơ hồ gió thoảng qua
Thi tứ người xưa như sương sớm
Giọt còn vương đọng lại cành hoa
Tỳ bà, tỳ bà, ôi tỳ bà
Vẫn chỉ mơ hồ chưa tinh hoa
Bích Khê nổi tiếng thời niên thiếu
Sự nghiệp chưa thành thật xót xa
NHÀ THƠ ĐẠI NGÀN
(22/O1/16)