Có khi nào
Tác giả: Bùi Minh Quốc
Có khi nào trên đường đời tấp nập
Ta vô tình đã đi lướt qua nhau
Bước lơ đãng chẳng ngờ đang để mất
Một tâm hồn ta đợi đã từ lâu
Có khi nào trên đường đời tấp nập
Ta vô tình đã đi lướt qua nhau
Bước lơ đãng chẳng ngờ đang để mất
Một tâm hồn ta đợi đã từ lâu
Bài này chưa thấy ai bình cả, nhưng theo tôi thì là do bài thơ này không mới. Nó đã được mọi người biết đến từ rất lâu, và hầu như ai cũng thích, cũng thuộc. Bởi lẽ bài thơ rất ngắn gọn, súc tích mà lại chứa đựng nhiều cảm xúc: cảm xúc tiếc nuối, đượm một nỗi buồn da diết vì mình đôi khi đánh mất một điều gì đó mà khi qua rồi nhìn lại mới biết điều đó quý giá biết chừng nào. Một người tri âm tri kỉ rất khó tìm, nhưng còn buồn hơn ở chỗ đôi khi mình đã gặp rồi mà lại không thể nhận ra, không kịp nắm bắt…
Trong cuộc sống này có không ít điều khiến ta phải hối tiếc,có những điều mà khi nó không còn hiện diện nữa thì ta mới thấy nó quan trọng như thế nào…cuộc sống mà,nó phải khó hiểu như vậy đúng không bạn?Đây là lần đầu tiên tôi đọc Có Khi Nào(Bùi Minh Quốc),tôi cảm thấy mình thật vô tâm khi không 1 lần ghé đọc bài thơ này để còn được biết rằng cuộc sống này còn có nhiều người cảm nhận giống mình,có nhiều người vẫn đang thấy hối tiếc những gì đã qua như tôi…ít ra tôi cũng thấy mình không còn đơn độc….cảm ơn tác giả – người đã cho tôi nhìn nhận cuộc sống này khác hơn,cảm ơn vì đã đồng hành cùng tôi;còn bạn thì nghĩ thế nào???những gì đã qua thì hãy để cho nó qua đi,đừng níu kéo nó làm gì vì có muốn cũng không được…dù rằng có đôi chút hối tiếc nhưng chính sự hối tiếc đó sẽ giúp chúng ta thận trọng hơn,biết cân nhắc hơn những việc ta làm,sẽ biết cách nắm bắt lấy nó,đừng bỏ lỡ cơ hội vì nó chỉ đến với mình 1 lần thôi…tôi hy vọng tôi & các bạn sẽ biết nắm bắt tất cả để không cảm thấy hối tiếc nữa bạn nhé!!!!!
Vô tình gặp lại bài thơ đã đọc đâu đó, tự bao giờ, lòng thấy dâng lên cảm xúc tiếc nuối mặc dù nó vẫn chưa vụt qua khỏi cuộc đời. Tuổi trẻ đầy hồn nhiên, yêu thương; người thương yêu còn đâu đó nhưng sao như đã vụt khỏi tầm tay,…
Toi da nho nhi tung cau, tung chu “co khi nao” nhung dong doi cu troi di mai, toi cung khong con nho nua. The ma moi lan doc la moi lan goi toi nho ve nhung ky niem da qua – tiec nuoi khon nguoi. Toi da that su buoc qua 1 tam hon ma toi da doi tu lau. Bai tho luon lam toi thao thuc trong vai dem khi moi lan vo tinh toi doc lai. Bai thoi da noi ho cho toi ve su nuoi tiec da qua.
“Có khi nào trên đường đời tấp nập
Ta vô tình đã đi lướt qua nhau
Bước lơ đãng chẳng ngờ đang để mất
Một tâm hồn ta đợi đã từ lâu”.
Một lần rất tình cờ tôi được nghe một ai đó đọc 4 câu thơ này. Tôi đã rất thích và thấy thật ý nghĩa. Tôi thấy được rất giống với cuộc đời của tôi vậy. Những lúc tôi lang thang trên đường, dòng người vẫn cứ tấp nập, hối hả, tôi bỗng thấy mình thật cô đơn nhường nào.Tôi tự hỏi: Sao mình cô đơn đến vậy. Phải chăng tôi chưa tìm thấy tình yêu của mình. Phải chăng tôi đã để tuột mất cơ hội đã đến??? Những câu hỏi cứ dồn dập đổ về tâm trí tôi. Tôi cũng không thể trả lời. Rất đúng: Khi người ta đánh mất một cái gì lúc đó mới cảm thấy điều đó quan trọng với mình thế nào? …. Cảm ơn nhà thơ đã có 1 bài thơ rất hay và ý nghĩa. … Tôi cần phải biết trân trọng những gì ngày hôm qua tôi đã có và đang có của ngày hôm nay.
đã lâu rồi tôi mới đọc lại bài thơ này.một cảm xúc chợt tới,một nỗi buồn thoáng qua,một sự nhớ nhung ngớ ngẩn……những điều này đã khiến cho tôi nhớ và tìm lại
lần đầu tiên tôi biết tới bài thơ này là được một người thầy trong lúc cao hứng đọc cho nghe
tôi chi thuộc những câu thơ ấy chứ chưa một lần tìm xem tác giả bài thơ là ai?
tất cả những tâm trạng ngày hôm nay thôi thúc tôi tìm tới
thật khó nói lên cảm súc của mình khi đọc lại những câu thơ này
nó làm cho mọi cảm xúc trong tôi trở nên nhẹ nhàng hơn có buồn nhưng cũng thật nhẹ
nó khiến cho tôi có cảm giác muốn viết một cái gì đó.sách ,tự truyện chẳng hạn
nhưng tôi lại không biết bắt đầu từ đâu .bế tắc
nhưng nói cho công bằng thì đây lakf một bài thơ hay và đong đầy tâm trạng
tôi yêu nó
cảm ơn người đã viết nên bài thơ này!
Nghe bài thơ đã lâu… giờ mới biết !
Cuộc sống vô định đang trôi nổi trước mỗi con Người,trước mỗi đời người.Bao tâm hồn đồng điệu,bao ánh nhìn khoan dung thông cảm nhìn ta,động viên ta…Song lơ đãng ta đã để mất đi tia chớp quý giá đó!
Chắc BMQ muốn nhắc ta hãy yêu quý đồng loại hơn ,hãy sống có trách nhiệm với chính mình,với mọi người bằng lòng khoan dung,chân thành,thẳng thắn…
Bài thơ ngắn gọn,khúc triết như một chân lý…
hay thật đây
Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy. Ta có thêm ngày nữa để yêu thương.
Hãy trân trọng những gì mình đang có.
Trong cuộc sống, cứ mỗi phút trôi qua thì con người ta lại phải nói ra hai từ “tạm biệt”, có thể điều đó sẽ trở lại hoặc có thể sẽ không bao giờ quay lại và mất đi mãi. Vì vậy, đừng bao giờ phải nói hai từ
“Tạm biệt” mãi mãi. Đừng gửi lại trong lòng mình một điều gì đó mà hãy ôm chặt lấy nó, có thể đó ko thuộc về bạn nhưng bạn sẽ không phải nuối tiếc sau này!
Tôi đọc bai này từ lâu. Câu cuối tôi đã nhớ nhầm “một tâm hồn ta ĐÃ ĐỢI TỪ LÂU”. Đúng ra là “ta đợi ĐÃ TỪ LÂU”. TIếng Việt ta phong phú và đây ý nghĩa thật! Và trong lòng cảm phục tác giả đã rất điêu luyện khi viết nên câu như thế.
Rất cám ơn tác giả. Khi đã đi hết nửa cuộc đời, mình vẫn còn băng khoăng, liệu có phải mình đã vô tâm để vuột mất tâm hòn mà mình trông chờ được gặp trên đường đời này không?
Những thứ đã qua không bao giờ lấy lại được, chỉ còn lại một chuỗi hối tiếc dài vô hạn cho đến cuối cuộc đời. Đã vì sự bồng bột nhất thời mà mất đi một người bạn tốt, sao mà khó quên thế! Đọc những dòng này chỉ biết cười nhạt mà không hiểu sao nước mắt cứ rơi mãi không thôi… Tự lừa mình lừa mình rằng, thôi thì cứ cho qua đi…
“Có những lúc trên đường đời tấp nập
Ta vô tình đã đi lướt qua nhau”
Chẳng kịp dừng trò chuyện lấy vài câu
Người bạn cũ đã quá lâu không gặp
Ta tìm về với tuổi thơ đầy ắp
Những vui buồn thêm cả những mộng mơ
Bao kỉ niệm của một thuở ngây ngô
Ta nhớ bạn, nhớ thầy cô, trường lớp
Cơ duyên nào giúp chúng ta tập họp
Bạn bè xưa nay mỗi đứa mỗi nơi
Gặp gỡ zalo chưa thể nói hết lời
Hẹn hết dịch ta tìm nơi hội ngộ
Xuân Bắc-04042020
“Có khi nào” đó là có mà có lẽ cũng chẳng có gì! Nó chỉ là cảm giác vấn vương một cái gì đó mông lung! Để rồi nó làm ta luyến tiếc, để rồi nó làm ta hụt hẩng! Đọc xong bài thơ mà lòng cứ day dứt: Ôi, giá như ta chưa từng đọc!