Lũy tre
Tác giả: Nguyễn Công Dương
Mỗi sớm mai thức dậy,
Lũy tre xanh rì rào,
Ngọn tre cong gọng vó
Kéo mặt trời lên cao.
Những trưa đồng đầy nắng,
Trâu nằm nhai bóng râm
Tre bần thần nhớ gió
Chợt về đầy tiếng chim.
Mặt trời xuống núi ngủ
Tre nâng vầng trăng lên
Sao, sao treo đầy cành
Suốt đêm dài thắp sáng.
Bỗng gà lên tiếng gáy
Xôn xao ngoài lũy tre
Đêm chuyển dần về sáng
Mầm măng đợi nắng về.
“Ngọn tre cong gọng vó
Kéo mặt trời lên cao!”
Hình tượng ngọn tre,gọng vó kéo mặt trời lên cao của NCD thật độc nhất vô nhị!
Bài thơ chân thật mà lãng mạn… hình tượng tre xanh ngàn đời đã song hành bao thế hệ con người được NCD khắc họa thật có ý nghĩa…
Chỉ tiếc bây giờ ở làng quê tre xanh không còn nữa…
Thế hệ cháu chắt chúng ta chắc không hiểu vì sao tre xanh lại là gọng vó kéo mặt trời lên cao…
“Những trưa đồng đầy nắng
trâu nằm nhai bóng râm”
một hình ảnh rất việt nam,một làng quê yên tĩnh,mang lại một cảm giác bình an thanh thản mà chính tôi muốn tìm thấy
ai cho cháu bài cảm thụ của bài thơ trên được không ạ
bai tho hay qua dung la nha tho co khac
Có ai có thể cho cháu bài cảm thụ bài trên k ạ?
bài cảm thụ rất hay, độc đáo! tôi rất thích bài cảm
thụ
mình thích cậu ngọn tre cong gọng vó kéo mặt trời lên cao vì hình ảnh này thật độc đáo. Tác giả đã dùng nghệ thuật nhân hóa lam cho cau tho them sinh dong hon
mình thích cậu ngọn tre cong gọng vó kéo mặt trời lên cao vì hình ảnh này thật độc đáo. Tác giả đã dùng nghệ thuật nhân hóa lam cho cau tho them sinh dong hon