Day dứt
Tác giả: Đinh Thu Hiền
Có một điều chắc em không nhận ra
Ngực áo anh và bông hoa ngày cưới
Có một điều chắc em không đoán nổi
Bữa rước em về anh qua lối hẹn xưa!
Cô bé ấy ở đâu? Cô bé ấy bây giờ?
Mối tình cũ vật vờ ven khóm cỏ
Anh đã tưởng vùi sâu chôn kín nó
Sao còn về… hay chỉ khói phất phơ
Em không hay đâu, cô bé vờ ngây thơ
Nép trong ngõ rụt rè xem lễ cưới
Mắt anh lặng nhưng tim anh bối rối
Đập nghẹn ngào nên để rơi cánh hoa
Có một điều chắc em không nghĩ ra
Cô bé ấy sẽ về nơi hẹn cũ
Váy cô dâu quét nhàu thêm cỏ nhớ
Xin em bước nhẹ nhàng cho hoa ấy trinh nguyên
Dĩ nhiên là em cũng biết hờn ghen
Và giận dữ như bao người vợ trẻ
Nhưng sao với em tim anh đầy quá thể
Mà cô bé ngày nào chỉ mỗi cánh hoa thôi
Bài thơ hay quá!
“Cô bé ấy ở đâu? Cô bé ấy bây giờ?
Mối tình cũ vật vờ như khóm cỏ
Anh đã từng vùi sâu chôn kín nó
Sao còn về…Hay chỉ khói phất phơ…”
Bài thơ thật day dứt lòng người. Tôi thích nhất khổ thơ trên.Lời nhẹ nhàng mà sâu lắng.Nói vô tình mà day dứt,giản dị mộc mạc song lại có sức lay động hồn người…Đây chính là tài thơ,là thành công của ĐTH
Bài thơ hay. Mình đọc từ khi in trên báo Tiền phong. Tuy nhiên, so với bản này, mình thấy bản in trên báo có một từ hay hơn:
“Bữa rước em về anh qua lối hẹn xưa”
chứ không phải
“Bữa cưới em về anh qua lối hẹn xưa”
Mình mê bài thơ này từ ngày trẻ. Nhưng mình nhớ câu thơ: Dĩ nhiên là em cũng biết hờn ghen.
Và dận dỗi như bao người vợ trẻ
( giờ đọc thấy dận dữ).