Em chỉ ước
Tác giả: Phan Thị Vàng Anh
Em không thể thiếu anh
Như cỏ cây thiếu nắng
Buổi học nào anh vắng
Em chỉ muốn về nhà
Bởi năm tiết trôi qua
Em như người mất ngủ
Vở em anh gửi chữ
Tay em, anh gửi vòng
Chẳng tặng em hoa hồng
Chỉ vài chùm hoa dại,
Khi bạn bè thách hái
Nửa thật, đùa trao em
Chẳng bao giờ anh khen
Áo em hôm nay đẹp
Nhưng anh không than mệt
Suốt một ngày chở em
Đến rạp hát, công viên
Sau mỗi chiều tan học
Khi xa trường em khóc
Nghĩ không còn gặp nhau
Giờ học có còn đâu
Mọi chuyện thành dĩ vãng
Sợ rằng anh quên lãng
Cả chuyện tình học sinh
Em chỉ ước hai mình
Suốt một đời đi học.
LÀM THƠ
Làm thơ cốt để cho mình
Cho đời chút xíu lấy tình vậy thôi
Nên thơ không nói tào lao
Mà thơ chắt lọc chỗ nào nên thơ
Vì đời thật chẳng nên thơ gì mấy
Nên làm thơ là cốt để cho vui
Vui ta cũng lại vui đời
Ta vui chút xíu thì đời càng vui
Bởi do thế thơ đùa là chính
Có cần gì nghiêm nghị trong thơ
Miễn sao đừng viết bá vơ
Bá vơ tự sổ toẹt thơ còn gì
Thế nên thi sĩ nhìn trời
Còn ta nhìn khắp mọi người nhân gian
Càng nhìn kỷ mới càng thấy lạ
Cũng loăng quăng luýnh quính vậy thôi
Nói sao mà hết chuyện đời
Làm thơ bởi vậy làm chơi vậy mà
Cần chi phải sa đà cho mệt
Lúc rỗi không phóng bút được rồi
Thơ ta không nháp đâu tồi
Đọc lên vẫn thấy mọi hồi trơn tru
Giờ lên mạng gõ vào thêm khỏe
Tích tắc thôi liền có thơ rồi
Nghĩ thương bao kẻ bồi hồi
Cả tuần chưa rặn được bài thơ ra
Như Tố Hữu dầu là vung vít
Rặn cả tuần chưa nổi “Điện Biên”
Ôi thôi thơ vậy càng phiền
Lót toàn khẩu hiệu ai ghiền được không
Vậy thơ viết lông bông mới sướng
Cần nói chi thì tự tương vào
Miễn sao đừng kiểu cào cào
Nhảy tung loạn xạ dễ nào ra thơ
Nói xong nhớ tới Nguyễn Du
Thơ đều đỉnh núi cao vù trong mây
NHÀ THƠ ĐẠI NGÀN
(08/01/16)