Trở lại thôn Yên
Dĩ nhiên là cỏ mọc lên
Dấu chân ngày trước khó nguyên vẹn rồi
Nhưng mây vẫn ở trên trời
Và cây lúa ở với người hôm nay
Và hoa dứa dại vẫn bay
Mùi hoa nhớ thế, cái ngày gặp em
Con đường như lạ, như quen
Và sắc cỏ mới đã lên xanh ngời
Sỏi non như một mỉm cười
Ở bên cổng gạch có người tựa lưng…
Trời xanh nhớ mắt quá chừng
Cỏ xanh nhớ gót chân dừng nơi đây
Em đi khi ruộng mới cày
Tôi về khi lúa đã vây kín đồng
Cái chòi treo kẻng phòng không
Vẫn như ngày ấy nhưng không có người
Dĩ nhiên cỏ mọc lên rồi
Nhưng cây lúa đã đến thời trổ bông
Cuống rơm thơm cả cánh đồng
Dấu chân nhắc nỗi nhớ mong một thời
Dĩ nhiên cỏ mọc lên rồi
Dấu chân cỏ lấp nụ cười vẫn nguyên
Con đường như lạ như quen
Nhớ em nhớ lúa, thương em thương đồng
Cái chòi treo kẻng phòng không
Tôi ra mặt trận, em mong ngày về
Lúa thơm ngả xuống vai kề
Bây giờ lúa lại thầm thì nhắc em
Con đường trở lại thôn Yên
Đi qua bờ cỏ, tôi lên cánh đồng.
12-1978