Nhớ Vũ Đình Văn
Thôi cho mình thắp nhang này
Khóc Văn nước mắt đã đầy quả tim
Ngàn sao mình đã kiếm tìm
Nhưng ngàn sao chỉ im lìm như nhau
Văn ơi, nằm ở nơi đâu
Người ta lại hát qua cầu gió bay
Thôi cho mình thắp nhang này
Khóc Văn nước mắt đã đầy cả đêm.
Văn đi sao quá nhẹ thênh
Mà thơ là nợ, mà tình là đau
Mát lòng nghe tiếng đàn bầu
Văn ơi, máu chỉ là màu đỏ thôi
Ngày đi – Văn mất mẹ rồi
Mai gầy yếu lắm mà đời mênh mông
Bàn chân Văn lội ngoài đồng
Nhớ thương nước mắt Cầm vòng quanh quanh
Cái cành Mai nhỏ ngoài hiên
Văn nuôi đã lớn rồi quên cất vào
Giờ Văn còn cất được sao
Có nghe ngàn lá Mai vào mênh mang
Đây “Mười ba bậc cầu thang”
Bàn chân Cầm xéo vội vàng vào chân
Nhớ Văn mỗi lúc đến thăm
Mỗi bậc thang mỗi vết bầm vào tim
Ngoài đồng vắng lắm cánh chim
Tiếng kêu chim trả Cầm tìm không ra.
Cầm thương Văn lắm… thế mà,
Tay Cầm vụng quá, sao mà bằng Văn
Mình buồn lắm những đêm trăng,
“Qua phà Long Đại” mấy lần Văn qua
Mình buồn lắm lúc tàu xa,
Đất Hà Trung cái đất mà Văn yêu.
Mình buồn lắm những buổi chiều
Hoa Kim Đao nở những điều trắng tinh.
Mà cây nhang cứ lặng thinh
Mà Văn khóc mẹ, mà mình khóc Văn.
Thôi con lạy mẹ ngàn lần
Như anh lạy Mẹ trên đồng ngày xưa
Mẹ ơi, mẹ đổ trận mưa
Cho anh mát dạ, giọt thừa cho con
Dẫu rằng máu chẳng một hòn
Nhưng anh Văn mất – con còn làm em.
Dẫu rằng chẳng giống họ tên
Nhưng anh, em khúc ruột mềm như nhau
Thôi cho con Mẹ cúi đầu
Khóc thương huơng lửa là màu đỏ hoe
Khôn thiêng thì Mẹ hiện về
Thay Văn con kể Mẹ nghe:
-Chuyện đời.
Theo Tình bạn tình yêu – NXB Giáo Dục, 1987.