Hoa trắng thôi cài trên áo tím
I.
Lâu quá không về thăm xóm đạo
Từ ngày binh lửa xoá không gian
Khói bom che lấp chân trời cũ
Che cả người thương, nóc giáo đường
Mười năm trước, em còn đi học
Áo tím điểm tô đời nữ sinh
Hoa trắng cài duyên trên áo tím
Em là cô gái tuổi băng trinh
Trường anh ngó mặt giáo đường
Gác chuông thương nhớ lầu chuông
U buồn thay! Chuông nhạc đạo
Rộn rã thay! Chuông nhà trường
II.
Lần kia anh ghiền nghe tiếng chuông
Làm thơ sầu mộng dệt tình thương
Để nghe khe khẽ lời em nguyện
Thơ thẩn chờ em trước thánh đường
Mỗi lần tan lễ, chuông ngừng đổ
Hai bóng cùng đi một lối về
E lệ, em cầu kinh nho nhỏ
Thẹn thùng, anh đứng lại, không đi
III.
Sau mười năm lẻ anh thôi học
Nức nở chuông trường buổi biệt ly
Rộn rã từng hồi chuông xóm đạo
Tiễn nàng áo tím bước vu quy
Anh nhìn áo cưới mà anh ngỡ
Chiếc áo tang liệm khối tuyệt tình
– Hoa trắng thôi cài lên áo tím
Thôi còn đâu nữa tuổi băng trinh
Em lên xe cưới về quê chồng
Dù cách đò ngang, cách mấy sông
Anh vẫn yêu em người áo tím
Nên tình thơ ủ kín trong lòng
IV.
Từ lúc giặc ruồng vô xóm đạo
Anh làm chiến sĩ giữ quê hương
Giữ tà áo tím, người yêu cũ
Giữ cả lầu chuông, nóc giáo đường
Mặc dù em chẳng còn xem lễ
Ở giáo đường u tịch chốn xưa
Anh vẫn giữ lầu chuông gác thánh
Nghe chuông truy niệm mối tình thơ
Màu gạch nhà thờ còn đỏ thẫm
Như tình nồng thắm thuở ban đầu
Nhưng rồi sau chuyến vu quy ấy
Áo tím tình thơ đã nhạt màu
V.
Ba năm sau chiếc xe hoa cũ
Chở áo tím về trong áo quan
Chuông đạo ngân vang hồi vĩnh biệt
Khi anh ngồi kết vòng hoa tang
Anh kết vòng hoa màu trắng lạnh
Từng cài trên áo tím ngây thơ
Hôm nay vẫn đoá hoa màu trắng
Anh kết tình chung gởi xuống mồ
VI.
Lâu quá không về thăm xóm đạo
Không còn đứng nép ở lầu chuông
Những khi chuông đổ anh liên tưởng
Người cũ cầu kinh giữa thánh đường
“Lạy Chúa con là người ngoại đạo
Nhưng tin có Chúa ở trên cao
Trong lòng còn giữ màu hoa trắng
Cứu rỗi linh hồn con, Chúa ơi !”
Bến Tre, 14-11-1958
Bài thơ này đã được nhạc sĩ Anh Bằng phổ nhạc thành nhạc phẩm cùng tên.
Dưới đây là phiên bản do Hoàng Oanh trình bày.
Ai không xúc động khi đọc bài thơ “Hoa trắng thôi cài trên áo tím” của nhà thơ Kiên Giang, bởi lẽ tình yêu của người trai “ngoại đạo”:
Lạy Chúa con là người ngoại đạo
Nhưng tin có Chúa ở trên cao
Trong lòng còn giữ màu hoa trắng
Cứu rỗi linh hồn con, Chúa ơi!
Tình yêu đó thật tinh khiết làm sao, nó như bông hoa trắng tinh không chút bùn đen! Yêu để chờ đợi, yêu để viết thơ… và yêu để nhớ!
Tôi là một người yêu thơ và đặc biệt là yêu hoa trắng. Có lẽ vì thế mà tôi rất xúc động và ngưởng mộ nhà thơ Kiên Giang. Không biết đây có phải là tâm trạng của nhà thơ không nhưng ông đã đưa đọc giã đến với tình yêu cao đẹp nhất.
Yêu là cho, có lẽ nó đúng trong hoàn cảnh của chàng trai trong bài thơ.
Ngày xưa:
Hoa trắng cài duyên trên áo tím
Em là cô gái tuổi băng trinh
mà nay
Anh kết vòng hoa màu trắng lạnh
Từng cài trên áo tím ngây thơ
Hôm nay vẫn đoá hoa màu trắng
Anh kết tình chung gởi xuống mồ
Màu trắng tinh khiết, trắng trong tượng trưng cho tình yêu của chàng đã được ngủ yêu dưới nấm mộ người yêu, để khi nghe từng hồi chuông đổ chàng tưởng người yêu đang cầu nguyện giữa thánh đường!
Bất chợt tôi nghĩ đến những người đang yêu và những người được yêu hôm nay, có ai đã từng yêu nhau bằng tình yêu tinh khiết như hoa trắng của nhà thơ Kiên Giang không?
Ngày trước vô tình đọc cuốn thơ tình tuổi học trò, tôi đã vô tình đọc phải bài này! tôi đã từng mê man buồn khi đọc bài thơ này. Không hiểu mỗi khi đọc bài này lại thấy có 1 niềm xót xa. Mà trong tập thơ đó tôi nhớ là chỉ 7 khổ thơ được trích ra: “Mười năm trước em còn đi học” cho đến “Nên tình thơ ủ kín trong lòng”. Khi đọc xong tôi những tưởng đó là kết thúc cuộc tình thơ mộng giữa tác giả với “người em áo tím”. Nhưng không ngờ hôm nay mới được đọc toàn bộ bài thơ. Kết thúc lại càng đau đớn hơn nhưng mà cũng rất cảm động: Một tình yêu thuần khiết chung thủy giữa khung cảnh giáo đường lúc êm đềm, lúc rộn rã. Chắc trong lòng tác giả lúc đó “người em áo tím” xem lẫn với vòng hoa màu trắng. Bất giác tôi lại nhớ đến một người bạn của Kiên Giang – Nguyễn Bính cũng có những dòng thơ tài tình về màu trắng:
…”Có một chiếc xe màu trắng đục,
Hai con ngựa trắng bước hàng đôi.
Đem đi một chiếc quan tài trắng,
Và những vòng hoa trắng lạnh người.
Theo bước, những người khăn áo trắng,
Khóc hồn trinh trắng mãi không thôi. “…
sao ban co nhung cam nhan giong minh vay. bai nay that la hay wa! doc tung cau chu ma nhu lac vao cai canh lau chuong, giao duong, con duong di hoc,….!!…
chào các bạn !!!!
mình cũng đã được biết bài thơ này lâu lắm rồi. Nhưng hôm nay vô tình lang thang trên mạng gặp lại bài thơ này. Mà mình cũng được may mắn là sinh ra tại xóm đạo Tha La, các bạn có biết Tha La ở đâu không nè, Tha La ở Trảng Bàng nơi có đặc sản bánh canh và bánh tráng nổi tiếng. Nếu có bạn nào thích ảnh về Nhà thờ Tha La mình sẽ gởi cho các bạn. Chúc các bạn sức khỏe. Mong sớm nhận tin các bạn
Quả thật bài thơ và bài hát này hay qúa! Minh, lớp người sinh trưởng sau này, vậy mà nghe bài này thật sự xúc động. Những người đã từng sống trong giai đoạn đó mỗi khi nghe lại chắc là sẽ xúc động lắm. Thật sự ngày xưa có những bài thật là bất hủ. Mới đây có dịp lang thang ở Bến tre, nhìn mấy ngôi giáo đường ở đó mà tự dưng nhớ tới bài này ghê đi. Thấy mấy bụi Sim tím(hoa Mua) ven đường mà nhớ tới 2 bài: Hoa Trắng và Những đồi hoa sim.
Tha la, Tây Ninh cũng có một bài hát, ít nhất có 2 bài rất hay về xóm đạo Tha la. Thời chiến tranh xóm đạo Tha la đã từng bị tàn phá nên bài hát đã nói lến nỗi đau của xóm đạo. Đó là bài: Đây Tha la, đây xóm đạo yên hàn… và bài: Đây suối rừng quanh cỏ cây…Xóm đạo Tha la từng bị bach hại trong giai đoạn 1858-1862, và sau này trong thập nên 60, 70 lại một lần nữa bị chiến tranh tàn phá. Quả thật xóm đạo này thật kiên cường.
thực sự bài thơ rất hay và cảm động nữa. hoàn cảnh bài thơ cũng rất giống với mình,cũng từng yêu một người ngoại đạo và rồi cũng không thể đến với nhau………
tình cảm, tình yêu ngày trước thật tinh trong, nhẹ nhàng mà sâu sắc quá! Tình yêu chân chính mình nghĩ thời nào cũng có nhưng hiện tại k còn những cảnh tinh khôi và thuần khiết như thời bài thơ ra đời nữa!
tình cờ đọc bài thơ trên báo thanh nien, biết chuyện tình thật thuần khiết đầy lãng mạng của tác giả bài thơ. thật tuyệt
bài thơ này đã vào “top ten” trong tôi lâu rồi. Tôi thích cái hồn và cảnh của bài thơ. Nó man mác buồn và lãng mạn nói chung là rất… thơ. Tôi thích kiên Giang.đặc biệt tôi cũng từng tìm hiểu về tha la Hy Vọng bạn Nam sẽ cho tôi thêm thông tin về bạn và Tha La. Chào.
ĐỌC THƠ KIÊN GIANG
BÀI “HOA TRẮNG THÔI CÀI TRÊN ÁO TÍM”
Nói chung thơ cũng bình thường
Cũng đều bàng bạc nẽo đường nước ta
Nôm na một chút gọi là
Ngôn từ bình lặng nhẩn nha ruộng vườn
Chỉ nhờ nhạc sĩ Anh Bằng
Đã từng chắp cánh thơ hằng bay cao
Đúng là nét nhạc tài hoa
Thơ dù thiếu nhạc cũng đà phóng lên
Kiên Giang thơ loại lềnh khênh
Kiểu thơ quần chúng học đường nghe hay
Nói tài cũng chẳng chi tài
Thông thường như kiểu bao người làm thơ
Kiểu toàn tâm sự bơ vơ
Lựa vần sắp chữ một thời rồi qua
Dễ nào cây đại cây đa
Mà toàn thơ kiểu hằng hà thế thôi
NHÀ THƠ ĐẠI NGÀN
(14/01/16)