Cái nền căm hờn
Tác giả: Nguyễn Khoa Điềm
Những cái nền tro xám
Để lại trong làng vắng
Để lại trong hoang vắng
Những cái nhìn rất đau
Bà con ơi, đi đâu
Mà nền xưa để lại
Cái nền sẫm bóng người
Nay lấp vào cỏ dại?
Nơi ta và tổ tiên
Vẫn đi về trước cửa
Nơi mùa màng vất cả
Vẫn thơm lừng mái phên
Nơi em buổi đầu tiên
Khóc trong mùa sen lên
Mười lăm năm với giặc
Súng em giờ chạm hiên
Nơi cha đi nhận đất
Và ta nhớ mùa đầu
Cái nền ta bỗng chật
Lúa vàng và cờ sao
Ôi cái nền làng ta
Dựng lên cùng thớ đất
Ta quen đi chân trần
Thăm nhau mà thấy mát
Nền quanh về một hướng
Người đi chung một đường
Đất với người chung thủy
Đất với người kiên cường…
Bà con ơi, đi đâu
Mà nền xưa để lại
Cái nền sẫm bóng người
Nay lấp vào cỏ dại?
Con ơi, con chớ hỏi
Giặc Mỹ cày nát thôn
Nhà đốt, người lùa trại
Còn cái nền căm hờn…
20-8-1970
ĐỌC THƠ NGUYỄN KHOA ĐIỀM,
BÀI “CÁI NỀN CĂM HỜN”
Đọc lên chỉ thấy tầm thường
Lựa vần sắp chữ cũng dường ấy thôi
Cố len khẩu hiệu vài nơi
Thương vay khóc mướn một thời tầm vơ
Nhà thơ chẳng phải nhà thơ
Như anh cán bộ hò lơ vậy mà
Đọc vài bài thử ra xa
Cũng chừng ấy điệu quả là chán thay
Đã nghe tên Nguyễn Khoa Điềm
Cất công tìm thử vài bài đọc chơi
Đọc toàn chỉ thấy lơi khơi
Lạt như nước ốc hỏi đời phải chăng
Thôi thì thơ kiểu nhung nhăng
Trên đời đọc mãi dễ hằng hết đâu
Trải qua một cuộc bể dâu
Rồi ra cũng chỉ có hầu còn chi
Tiếc thay một thuở phân kỳ
Cát vàng lẫn lộn có gì mà hay
Tưởng trong có rỗng ngoài đầy
Nhưng ngoài cũng rỗng thôi thầy chịu thua
Thời xưa thơ quả được mùa
Thời nay thơ quả mất mùa thương thay
Cầm bằng như là me bay
Ngàn ngàn đổ xuống quét đầy đổ đi
Thi ca thôi chẳng được gì
Cái đời giả tạo có chi mà còn
Thà nghe chim hót véo von
Gió ngàn rào rạt cũng còn hơn thơ
NHÀ THƠ ĐẠI NGÀN
(11/01/16)