Chiếc sào phơi
Chiếc sào phơi!
Tôi thương chiếc sào phơi
Bằng ngọn tầm vông giao lóng
Trong mỗi sân vườn sào phơi râm bóng
Ðón chúng ta về phơi áo những ngày vui…
Mỗi bận hành quân lại nhớ chiếc sào phơi
Vẫn ngọn tầm vông giao lóng
Mẹ chặt nạng mù u gác sào trên sân rộng,
Gió sông gió đồng miên man
Cánh lụa, cánh hoa phần phật trong vườn
Bông khế, bông cau rơi đầy túi áo…
Chiếc sào phơi thời còn thơ ấu
Nắng se se vui cửa vui nhà
Nào có nghĩ gì…
…Lũ giặc đến làng ta!
Rồi cuộc sống gọi người đi chiến đấu
Chiếc sào phơi làm vũ khí – tầm vông?
Thay chiếc áo đen, quấn mảnh khăn rằn
Gió núi, gió rừng bay quấn quít
Sào thôi mặc áo hoa,
Không đợi mùa sắm Tết
Chút thẹn thùng bên chiếc áo cầu vai.
Bộ đội qua làng phơi mót nắng sào ai,
Mà cô gái trở trăn từng giọt nắng?
Ðời đi mãi bao mùa say chiến thắng
Vẫn nhớ về sân nhỏ: Chiếc sào phơi!
Một cánh áo mẹ may ta trải bốn phương trời!
Chiếc sào phơi!
Tôi thương chiếc sào phơi
Bằng ngọn tầm vông giao lóng
Xém lửa na-pan, mình hằn vết đạn
Mà thản nhiên phơi sắc trời xanh
Bên hố bom thù chiếc sào phơi xinh xinh
Như cánh tay người mẹ
Căng niềm vui cho con lớn nên người
Chiếc mũ hồng nho nhỏ trên sào phơi
Vẫn lộng gió áo cầu vai năm trước.
Anh bộ đội qua làng ghé sào ai phơi nắng mót,
Mà choàng tay lên chiếc mũ bé thơ.
Nắng trong vườn đua nở những chùm hoa
Một chiếc sào phơi:
Hạnh phúc!
Những chiếc sào phơi trong mỗi sân vườn Tổ Quốc
Như có vòng tay anh Giải phóng quân
Vòng tay gìn giữ những mầm non!
… Gìn giữ ngọn tầm vông giao lóng
Gìn giữ những sân vườn râm bóng
Ðón chúng ta về phơi áo những ngày vui!