Em yêu dấu
[…]
mỗi ngày
tia nắng đầu tiên nhỏ một giọt lệ
anh lại viết một tờ thư.
[…]
mỗi ngày
tia nắng đầu tiên nhỏ một giọt lệ
anh lại viết một tờ thư.
Em không thể là người bạn đường của tôi
Em không thể chia sẻ với tôi những khát vọng thầm kín
Tại sao ta không thể nói thẳng với nhau điều ấy
Lại loanh quanh bắt bẻ nhau về những điều nhỏ nhặt?
Trên cõi thế này có biết bao kẻ ta thương mến
Đã không thể cùng ta chung một đường
Nhưng có sao nếu những nụ cười của họ ta vẫn gặp ở không trung
Và những bờ vai vô hình vẫn tựa vào nhau trong xa vắng
[…]
[…]
anh đừng nhắc nữa mùa thu
vàng phai mầu áo tương tư một thời
cầm tình trót để tình rơi
mò kim đáy bể người ơi, xin đừng…
bây giờ nước mắt người dưng
bây giờ sấu rụng trong rừng hết chua!
[…]
gió nhiều thêm
con diều của tôi quạt hai cánh bay giật lên rồi đứng yên
tôi đợi cho mọi người đi hết
cho mấy cái khăn vàng khăn đỏ hết ngoái lại nhìn con ai dại trời nắng không có mũ nón trên đầu
mấy cây hương còn cháy cắm lên vắt cơm để trên miếng chuối hơ vừa héo
tôi ngồi xuống đất
những hột cơm trắng và khô
tôi ăn cả tàn hương phẩm đỏ vào bụng
liệu ai ở nhà tôi chết có được một vắt cơm to trắng như thế này để trên mả không
[…]
[…]
Nhưng hết thôi rồi muôn giới biên!
Em là gái núi mộng bình yên
Anh là trai lỗi thời binh lửa
Môi lạnh không chờ chuyện lứa duyên
[…]
Có đêm nào thức giấc
Nghe tiếng chim qua trời
Tiếng thời gian tách vỏ
Ai gọi mình xa xôi.
[…]
[…]
Anh cũ như những nếp rêu buồn
Nhìn giọt nắng trượt dài trên mái phố
Thương cong oằn xưa cũ ngói âm dương
Ngọn heo may đầu mùa thu rất mỏng
Chỉ đủ làm chặt nữa những vòng tay
Bóng anh lẻ, mờ mờ con đường nhỏ
Nỗi nhớ em, lạnh một tứ thơ gầy
[…]
[…]
Xin cám ơn người như cám ơn tôi
Như cám ơn cuộc đời
Đã cho tôi chỗ ngồi để thở
Đã cho tôi biết dùng nước mắt
Thứ nước mắt không buồn không vui
Vẫn hằng hằng chan chứa
Và xin lỗi người như xin lỗi tôi
Như xin lỗi cuộc đời
Chúng ta sống so le cùng ngôn ngữ
Chúng ta sống một đời bấp bênh
Và trùng điệp đau buồn
Thứ đau buồn không tên để gọi.
[…]
a ha a ha
người nào lại gọi tên tôi
a
những người cắp gươm cắp giáo
chiến tranh chưa tới để các người đứng buồn giữ cửa hầu quan
cơm ăn đủ bữa áo mặc đủ mùa
xanh đỏ xênh xang
hãy vỗ lên một hồi ngũ liên
này đây bài hát lính
ba năm năm năm mười năm trấn thủ lưu đồn
vợ con không thấy
thấy có cá trong vũng nước trong vẫy vùng
các người ơi
cuộc đời vui sao lại không hát
tội tình chi mà che mặt khóc
giả điên giả tàn mấy đời có hơn ai mà thêm ngu
a ha các người bắt tôi làm thinh để hơi theo gươm theo giáo của các người lên hát chúc thọ quan lớn
tôi không là con hát
nên không biết hát thuê
[…]
[…]
Có cơn giông nào đổ xuống trong lòng tôi
Buổi chiều tháng Tư
Có em tiễn anh ra tận phương trời mây sa xuống thấp
Có em tiễn anh
Tiễn anh
Bóng lá xương khô bên xóm đợi chờ
Hò ơ vẳng tiếng lục bình lấp bụi bờ mô
Phương em đò ngang vắng khách
Đò dọc vắng người
Chợ chiều vắng tiếng
Còn nghe tiếng khóc canh thâu vút qua khe chái
Nhức nhối trăm bề gừng cay muối mặn
Hò ơi
Khi đi mẹ có dặn rằng…
[…]