Vạc
Đừng trách con vạc
Sao mày ăn đêm?
Chao ôi đồng đất
Ban ngày như nêm.
Đừng trách con vạc
Sao mày ăn đêm?
Chao ôi đồng đất
Ban ngày như nêm.
Thuốc tễ ai phơi đầy mặt đê?
Tuổi thơ hí hửng nhặt đem về
Nhờ mẹ sau này tôi mới biết
Một thời lầm thuốc với phân dê.
Có những dòng sông chảy rất mau
Nhớ chi nghĩa bến với duyên cầu
Lá vàng hoa đỏ trôi không kịp
Lưu lạc ai ngờ lại gặp nhau?
[…]
Hết cuộc chiến tranh này, đến cuộc chiến tranh kia
Thay nhau đè lên những mái gianh
Mái gianh mùa hanh cháy nhanh
Tường sỏi đen màu khói.
Không thể có thời gian dành chỗ đứng cho những nhà tầng mái bằng, mái ngói.
Chiến tranh như máy ủi,
Chiến tranh thù văn minh.
Chợ cháy,
Làng cháy.
Tre, rạ,
Không kịp dựng nhà, dựng lều
Quê hương mà ta sinh ra và quý yêu
Khổ đau là thế
Ta cũng chỉ là một viên sỏi nhỏ bong ra từ mảnh đất này.
[…]
Em nói: mưa chiều nay ấm
Ướt mèm, anh bỗng hết run
Em nói: phố chiều sao vắng
Người xe bỗng chốc trống trơn
[…]
[…]
Dẫu núi thẳm, dẫu sông sâu
Vào đời em sẽ bắc cầu bằng vui
Hành trang em xếp đủ rồi
Xếp thêm nốt cả một lời: “Yêu anh”…
[…]
Hóa ra bọn mình rặt một lũ người khô héo
Cứ bàng bạc dần niềm tin
Thỏa hiệp bằng sự lặng im
Có bệnh mà lười đi khám
Nhìn đời toàn một màu xám
Và nghi ngờ lòng tốt của nhau
Phải chăng đó là nguồn cơn của mọi nỗi đau
Khi có một ngày em nhìn anh bằng màu mắt khác?
[…]
Ai về thăm nắng cố đô
Thăm trăng Đại Nội, thăm hồ Tịnh Tâm
Hỡi người bạn cũ tri âm
Nhớ thời xa cách tháng năm chưa mờ
Hỏi thăm chiếc nón bài thơ
Mỗi lần tan học ai chờ đợi ai?
Nắng chiều Gia Hội vương dài
Còn đâu áo trắng sánh vai qua cầu
[…]
[…]
Ai xui tôi ôm mối tình dang dở
Ai khuyên em đã hứa chẳng thay lời
Em đưa tiễn mưa trắng đồi hoa sở
Đò ngập ngừng. Bến lặng. Nước sông trôi
Tôi đã đi gót mòn không biết sợ
Bấy nhiêu năm ngang dọc mấy phương trời
Qua sống chết lọc lừa cám dỗ
Qua buồn vui, may rủi, khóc cười
Những dân tộc những quốc gia nghiêng ngửa
Những tượng thờ đổ vỡ nơi nơi
Tôi đã thấy đã nếm mùi đau khổ
Đã lênh đênh nơi đất lạ quê người
Nhưng không chết một tấm lòng thương nhớ
Ơi cội nguồn duyên kiếp của đời tôi
[…]
[…]
Mà nghe chuyện chị hàm oan, thương thầm
Nhói lòng tôi, nỗi đau câm
Nỗi đau con kiến kiện nhầm củ khoai
Biết tìm ai?
Biết mong ai?
Ngước trông, trời vẫn nằm ngoài tiếng kêu
Người như chị, hẳn còn nhiều
Tôi quen mượn tiếng bọt bèo… dửng dưng
[…]