Đà Lạt một lần trăng
[…]
Em nhóm bếp bằng củi ngo chẻ nhỏ
Ngọn lửa lấp đi khoảng vắng giữa hai người
Tôi lơ đãng nhìn em nhìn lơ đãng
Siêu nước pha trà vừa ấp úng sôi
[…]
[…]
Em nhóm bếp bằng củi ngo chẻ nhỏ
Ngọn lửa lấp đi khoảng vắng giữa hai người
Tôi lơ đãng nhìn em nhìn lơ đãng
Siêu nước pha trà vừa ấp úng sôi
[…]
Thiếu gì nắng — thiếu gì mưa
thiếu nhau lại thấy rất thừa thời gian
Thiếu chi gió — thiếu chi trăng
thiếu đôi mình thấy trần gian không hồn
[…]
Gió đem sợi tóc chẻ hai
Mưa chẻ những giọt ngắn dài vấn vương
Tình yêu chẻ những vết thương
Biệt ly chẻ những con đường lá bay
Hoa hồng chẻ mấy nhánh gai
Đường ngôi chẻ một, bàn tay chẻ mười
Con sông chẻ sóng bồi hồi
Nỗi buồn chẻ nhỏ, nỗi vui chẻ ngàn
Củi ngo còn dóm bếp than
Lòng tôi ai chẻ những tàn tro bay?
[,..]
Có những ngày nằm đau
Nắng nhân gian cũng lạnh
Lòng chỉ muốn sống sao
Không để ai vướng bận
Có lúc và… có lúc…
Muốn làm chim thiên di
Ra đi không ân hận
Nhẹ căn phần… Bay đi.
[…]
Tan hợp hết một đời
màu mực cũ của một bài thơ mới
ngưng sầu mà chưa nguôi
năm tháng cũ không là tờ lịch cũ
Có lẽ vì ta chưa hóa kiếp
cho một lần rung động nào xưa.
[…]
Đừng khóc mưa ơi! Mùa đã lạnh
Nắng phai rồi hãy để mây rong chơi
Mây nào hay trời cũ nhớ một người
Đường duyên kiếp đã không còn chung bước
[…]
[…]
Khi tôi trở về mẹ vừa tóc bạc.
Đôi mắt nhìn vào tương lai và quên bao nỗi ưu phiền.
Con cò lại bay trong đồng ruộng xanh.
Lũy tre cúi xuống ưu tư cùng mùi khói un quen thuộc.
Khi tôi trở về tôi sẽ đi thăm bờ sông tuổi nhỏ,
tôi sẽ buồn thầm những chuyện ngày xưa và sẽ khóc một mình
[…]
[…]
Cô đơn vai áo bạc
Lênh đênh vạn gốc dừa
Mơ trời hoa gạo đỏ
Giữa hai mùa nắng mưa
Hẹn mai về, mai về…
Xuân rồi xuân, quạnh quẽ
Thương người em gái quê
Xuân, buồng xuân vắng vẻ
[…]
[…]
Em ngồi đây
Tình cờ như phép lạ
Em nói
Hai đứa lúc trước ở cùng đường Phan Đình Phùng
Anh bối rối quá
Quá trời
Chẳng biết làm gì cả
Chẳng biết phải nói gì
(Bản mặt chắc trông ngờ nghệch thảm thương)
Nghe độ rung lớn dần cơn địa chấn
Ai vừa tặng anh một quê hương
[…]
Mười tám năm xa lắc
Mười tám năm hợp tan
Ngút ngàn như biển rộng
Xót xa đời mênh mang
Cho ta nhìn trong mắt
Truyền hơi ấm bàn tay:
“Mẹ về cô thưa lại
Ta rời quê hôm nay…”