Phố tím
[…]
Gót chân nào hoa cam
Rạng trắng đời dâu biển
Nhớ ngón tay hồng yến
Bay trên rừng tóc lam
Một giọt nồng rượu vang
Nhỏ cuối đường cây lục
Ta vui thân gỗ mục
Đeo một hàng nấm xanh
[…]
[…]
Gót chân nào hoa cam
Rạng trắng đời dâu biển
Nhớ ngón tay hồng yến
Bay trên rừng tóc lam
Một giọt nồng rượu vang
Nhỏ cuối đường cây lục
Ta vui thân gỗ mục
Đeo một hàng nấm xanh
[…]
[…]
Tôi thấy tôi ngồi hát
Đất trời lên men lấm láp bước trần
Cánh cửa mở tung mùa xuân
Rãnh nước chảy và cỏ gà xanh biếc
Chưa từng dại khôn
Chưa từng giá rét
Chưa từng tuổi thơ áo nâu
Chưa từng mưa cãi ngọn bí bầu
[…]
Bố nằm trong mộ âm thầm
Chỉ còn có cỏ là gần bố thôi
Dại khôn trả lại cõi người
Cả lời vàng đá, cả lời trăng hoa
[…]
Đã chết mùa thu em biết chưa
Anh không khóc nữa để mong chờ
Buồn không chở nỗi bao nhiêu nhớ
Rưng rức đâu từ vạn cổ sơ
Ngàn năm rồi chỉ một quê hương
Một tấm lòng thơ ứa đoạn trường
Em có bao giờ quên nhắc lại
Cho lòng ta lạnh xuống phong sương
Nằm đây nắng đã vạn lần lên
Trong tiếng ve đau gió bập bềnh
Trong mắt những người tâm sự ấy
Mây ngàn năm cũ bay lênh đênh
[…]
Đêm mưa làm nhớ không gian
Lòng run thêm lạnh nỗi hàn bao la
Tai nương nước giọt mái nhà
Nghe trời nằng nặng, nghe ta buồn buồn
Nghe đi rời rạc trong hồn
Những chân xa vắng dặm mòn lẻ loi
[…]
Ngày sương thành phố dâng mùa
Bóng thu chìm tịnh cánh thưa khởi vàng
Tôi hoài trên bước lang thang
Yêu em vô lượng mà mang dại buồn
Tóc huyền đó lạnh như sương
Mắt huyền đó mộng bình thường không em
[…]
A! Hoa bìm bìm
Chiếc gàu vương hoa bên giếng
Đành xin nước nhà bên
Gió một chiếc đuôi dài không dấu vết
Tiếng vịt trời khua chuông gió
Tiếng P. thì thầm điều chi đó trong anh
Những chuyến xe lửa tốc hành Nam Bắc Bắc Nam
Ga Đà Nẵng hai giờ chiều gánh bún chân giò
Trái ớt xanh
Ga Hàng Cỏ buổi sớm cà phê chưa mở mắt
[…]
[…]
Con đang ăn gì trong mơ
Cha để chén lên cửa sổ
Khi lớn bằng cha bây giờ
Đáy chén chắc còn bão tố.
[…]
Thời gian nham nhở
Ngày lẫn vào đêm
Day dứt đi tìm
Nắm xương đồng đội.
Nào ai có hỏi
Phần cho tôi đâu
Đất ấm vào ngực
Trời yên trên đầu.
Ngọn gió đổi màu
Trườn qua cát bỏng
Người dễ thấp hèn
Lúc trời cao rộng.
[….]