Giã từ
[…]
chuyến xe đi về mãi
riêng thời gian trôi xuôi
rặng cây buồn rơi lá
sầu lên hoang đầy trời
không bao giờ bao giờ
mắt còn nhìn ngoái lại
vì không thấy bao giờ
những gì xa mãi mãi
[…]
[…]
chuyến xe đi về mãi
riêng thời gian trôi xuôi
rặng cây buồn rơi lá
sầu lên hoang đầy trời
không bao giờ bao giờ
mắt còn nhìn ngoái lại
vì không thấy bao giờ
những gì xa mãi mãi
[…]
[…]
Tuổi em như hoa dành dành
Hương bay đã mắc tơ mành nhện giăng
Ao người ta nước dung dăng
Vầng trăng em cất lên bằng vó thưa
Giấc mơ ủ xuống gáo dừa
Hoa cau còn rụng, vại mưa còn đầy
Đường trơn cây cỏ dang tay
Quang trành gót nhỏ đỡ gầy đồng xa.
[…]
[…]
Thiên cung ngày trước mải vui
Hái hoa vườn cấm nên trời phạt ta
Đầu xanh rời bến Ngân hà
Xuôi thuyền đi trả nợ hoa dưới trần
Chúa xuân ơi! Hỡi chúa xuân!
Biết tin ta phải về trần hay chưa?
***
Trách lòng quên lỗi lầm xưa
Lại trao vàng gấm bên chùa Nhật Chiêu
Cánh thiêng vướng mãi lưới điều
Làm cho nợ sớm nợ chiều với hoa
[…]
Tôi nghe kẻ cướp nó lèn ông,
Nó lại lôi ông đến giữa đồng.
Lấy của đánh người quân tệ nhỉ!
Xương già da cóc có đau không?
[…]
[…]
Cũng có lúc chơi nơi dặm khách,
Tiếng suối nghe róc rách lưng đèo
Có khi tầng gác cheo leo
Thú vui con hát lựa chiều cầm xoang.
Cũng có lúc rượu ngon cùng nhắp
Chén quỳnh tương ăm ắp bầu xuân
Có khi bàn soạn câu văn
Biết bao đông bích, điển phần trước sau.
Buổi dương cửu cùng nhau hoạn nạn
Phận đấu thăng chẳng dám tham trời
Bác già, tôi cũng già rồi
Biết thôi, thôi thế thì thôi mới là!
[…]
[…]
Vì đêm nay trời đất lạnh căm căm
Nên chợt nhớ chút lửa hồng bếp cũ
Nên chợt nhớ mắt một người thiếu nữ
Đã nhìn mình rất ấm một ngày xưa
[…]
Cảm ơn em đã viết cho anh những bức thư tình
Tình thảo nguyên hoa quỳ vàng đắm đuối
Em không nói tiếng người, em nói tiếng chim, em nói bằng tiếng suối
Tiếng nói em thơm ngát suốt hồn anh
Cảm ơn em đã đi cùng anh trong khu vườn xanh
Vườn trĩu trái, trái hồng như trái ngực
[…]
[…]
Kinh thành ríu rít nở nghìn xuân
Nghìn cánh song dâng mộng đỏ dần
Trong bụi nghìn màu theo gió loạn
Chân mình vẫn lạc dấu nghìn chân.
Đứng lặng trông vời xứ nhớ thương
Nghe mây vò võ rỏ thành sương
Chao ôi! Hồn nặng sầu trong xác
Sầu đổ cô đơn bóng xuống đường.
[…]
Ta viết bài thơ thương nhớ đây,
Run run tay ấy nắm tay này,
Bao lâu em lạc hồn ta nhỉ?
Đô thị cười nghiêng mí mắt gầy.
[…]
[…]
Một giấc hoàng hoa chưa chắc tỉnh,
Nửa ly hoan ngộ lấy gì say,
Từng phen đất lạ thương thân thế,
Những trận cười như thoảng gió bay.
[…]