Lục bát để dành
[…]
Cha quen dành dụm nỗi buồn
Mẹ đem phơi với khô giòn nắng trưa
Bắt con tép mại làm vua
Con cáy làm giặc con cua làm hề
Bắt con sông Mã lôi về
Câu huầy dô ướt dầm dề trước sân
[…]
[…]
Cha quen dành dụm nỗi buồn
Mẹ đem phơi với khô giòn nắng trưa
Bắt con tép mại làm vua
Con cáy làm giặc con cua làm hề
Bắt con sông Mã lôi về
Câu huầy dô ướt dầm dề trước sân
[…]
Cô Ký sao mà đã chết ngay?
Ô hay, giời chẳng nể ông Tây!
Gái tơ đi lấy làm hai họ,
Năm mới vừa sang được một ngày.
Hàng phố khóc bằng câu đối đỏ
Ông chồng thương đến cái xe tay
Gớm ghê cho những cô con gái
Mà vẫn đua nhau lấy các thầy!
Không được về cùng cha đi biển
Những đêm dài con nghĩ thương cha
Đại dương chứa bao diều dữ dội
Mà cha con sức yếu tuổi già
Cha đã sống trọn đời vất vả
Có ngày nào cha được nghỉ ngơi đâu
Cánh buồm cha cứ ra khơi vào lộng
Gió rít bên tai, nắng dội lửa trên đầu
Tần tảo sớm hôm chưa dêm nào trọn ngủ
Manh áo sờn muối đọng vệt ngang lưng
[…]
Anh em đừng nghĩ Tết tôi nghèo
Tiền bạc trong kho chửa lĩnh tiêu
Rượu cúc nhắn đem hàng biếng quẩy
Trà sen mượn hỏi giá còn kiêu
Bánh chưng sắp gói e nồm chảy
Giò lụa toan làm sợ nắng thiu
Thôi thế thì thôi đành Tết khác
Anh em đừng nghĩ Tết tôi nghèo
[…]
Đời khi chợt thấy năm trôi vụt
Cá quẫy lòng ao cũng giật mình
Cây không đủ trái đền ơn đất
Mượn của trời thêm một chút hanh
Con cu cườm vẫn đeo vòng cườm muôn thuở
Triệu tấn bom không thể nào làm xổ
Một hạt cườm trên cổ chim tơ
Mùa xuân thật bất ngờ
Tiếng chim sau pháo cụm pháo bầy cấp tập
Rừng cháy đen vẫn cành ra lộc
Chỗ cành xanh là chỗ chim gù.
[…]
[…]
Không ngọn gió nào như gió ở đây
Bảy mươi tư cuộc đời bảy mươi tư kiểu gió
Gió ngầm gió nổi gió cuốn chiếu gió ngang dọc
Gió trầm hùng gió quả cảm gió kiên trung gió bền chặt
Gió chủ quyền
Gió xoáy óc
Gió đòi nợ gió giữ nhà
Gió giành lại đất
Gió gọi gió
Không ngọn gió nào như gió ở đây.
[…]
Những con chim bay về đây
Từ Trường Sa quần đảo bồng bềnh ngực biển
Nơi chòm sao bươm bướm cháy qua ngày
Bạn chài lưới chúng tôi mắt sáng
Vùi trong mưa bão cánh buồm
Hai mươi sải nước là nhà mạch đá ngầm san hô là Tổ Quốc
[…]
Từ vào thu đến nay
Gió thu hiu hắt
Sương thu lạnh
Giăng thu bạch
Khói thu xây thành
Lá thu rơi rụng đầu ghềnh
Sông thu đưa lá bao ngành biệt ly
[…]
[…]
Tình rất nặng và nghĩa đầy lượng bể,
Tôi ôm nàng, muốn cắn chết nàng đi!
Bao não nùng sầu hận trong mê ly
Anh thấy rõ rằng anh đang trơ trọi.
Em xa quá, biết làm sao nhắn với?
Anh đưa lòng cho tới huyệt lòng em!
Mai! Ôi Mai, là em vẫn còn nguyên,
Hay đã chết như tình anh đã chết?