Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Tự khúc mùa xuân

    Tác giả:

    […]

    Thân thể tôi như chiếc cột ăng ten
    Vừa phát sóng vừa tự mình rỉ rét

    Điều tôi nói chừng chúa trời chưa biết
    Phật chưa tin và trời cứ làm thinh
    Tôi nhỏ nhoi tồn tại chính mình
    Nhân danh một chính mình tồn tại

    Sân chùa cứ rụng đầy hoa đại
    Thánh giá cao chót vót tận vòm mây
    Tôi vẫn đi lầm lụi giữa xuân này
    Mưa bụi thấm lông tơ đầy mặt áo

    […]

  • Ly rượu thọ

    Tác giả:

    […]

    Nét nghiêm khắc cong vòng cung môi mỏng
    Nghe sôi sục cả linh hồn nóng bỏng.
    Người mẹ già thét lớn: “Mã Chiếm Sơn!”
    (Mã run lên) “Đâu giọt rượu căm hờn?
    Mãn Châu quốc nghe không mày, rên rỉ
    Dưới gót sắt của Phù Tang ích kỷ
    Đang mang quân giày xéo cả Trung Hoa
    Nước Trung Hoa yêu dấu của lòng ta
    Đã thống khổ bởi bao xiềng ngoại quốc!
    Chưa vừa ư những tai ương thảm khốc
    Đã đè trên dân tộc nước non mày!
    Có chi vui sông núi đỏ tràn thây
    Mà Mã tướng ngày nay dâng rượu cúc?

    […]

  • Hoàng Sa nộ khí phú

    Tác giả:

    […]

    Đã biết,
    Hễ gieo chinh chiến là kín đất đau thương,
    Nếu động can qua thì mịt trời tang tóc.
    Vậy mà sao,
    Chẳng lo điều yên nước no dân,
    Lại quen thói xua quân chiếm đất?
    Như nước ta,
    Một dải non sông, nam bắc chung giềng,
    Trăm triệu anh em, trước sau như nhất.
    Hoàng Liên, Tam Đảo, Hồng Hà, Cửu Long, là máu là xương,
    Phú Quốc, Côn Sơn, Trường Sa, Hoàng Sa là da là thịt.
    Máu xương đâu lẽ tách rời,
    Thịt da dễ gì chia cắt?
    Mà là liền tổ quốc phồn vinh,
    Mà là khối giang sơn gấm vóc.
    Người trăm triệu nhưng vốn một lòng,
    Tim một trái dẫu nhiều sắc tộc!
    Nữ nhi chẳng thiếu bậc anh hùng,
    Niên thiếu cũng thừa người kiệt xuất.

    […]

  • Bên cột mốc

    Tác giả:

    […]

    Tiếng xe ngựa qua cầu Kỳ Lừa
    Lóc cóc dưới chiều mưa
    Tấm bạt rách trên mui gió lật
    Che mái đầu mấy người đàn bà
    Nói những chuyện cuốc cày mua bán
    Em bé Nùng ngồi trong quang mẹ gánh đi sơ tán
    Như chính tôi thuở nào
    Mắt em nhìn thăm thẳm làm sao!

    Thăm thẳm một đời bao thứ giặc
    Chưa giặc nào như giặc này
    Quân ăn cướp quân phản trắc
    Đã từng vào nhà ta
    Như một người bạn thân một người đồng chí
    Thăm hỏi vợ ta
    Bồng bế con ta
    Siết tay ta rất chặt
    Cùng nhau ngồi ở góc phòng kia
    Quanh bộ bàn ghế trúc
    Bữa ăn tươi có nem rán bún bò
    Bánh bao nhân thập cẩm…

    […]

  • Chiêu hồn nước

    […]

    Nghĩ lắm lúc đương cười hóa khóc,
    Muốn ra tay ngang dọc dọc ngang.
    Vạch trời thét một tiếng vang,
    Cho thân tan với giang san nước nhà.

    Đồng bào hỡi! Con nhà Hồng Việt,
    Có thân mà chẳng biết liệu đời.
    Tháng ngày lần lữa đợi thời,
    Ngẩn ngơ ỷ lại ở người, ai thương!

    Nay sóng gió bốn phương dữ dội,
    Có lẽ nào ngồi đợi mãi sao?
    Đồng bào trút giọt máu đào,
    Thương ôi! Tội nghiệp ai nào xót đây!

    Nên mau mau dậy ngay kẻo muộn!
    Mà xót thương đến chốn Nhị, Nùng.
    Xưa nay vẫn lắm anh hùng,
    Dọc ngang trời đất vẫy vùng bể khơi.

    Xưa nay vốn lắm người hào kiệt,
    Trong một tay nắm hết sơn hà.
    Nghìn thu gương cũ không nhòa,
    Mở mày mở mặt con nhà Lạc Long.

    Non sông vẫn non sông gấm vóc,
    Cỏ cây xưa vẫn mọc tốt tươi.
    Người xem cũng dáng con người,
    Cũng tai, cũng mắt như đời khác chi.

    Cảnh như thế tình thì như thế!
    Sống làm chi, sống để làm chi?
    Đời người đến thế còn gì,
    Nước non đến thế, còn gì nước non!

    […]

  • Đợi gió

    Tác giả:

    […]

    Mặt nước hồ nằm say giấc mơ,
    Lòng gương không vướng gợn mây mờ,
    Khói chiều đứng thẳng trên quan tái,
    Hương tỏa hồn hoa ướp cỏ bờ.

    Cánh gấm buồm ai buông trắng tinh,
    Phơi nền trinh bạch giữa trời xanh,
    Cắm sào bến cũ buồn lơ lửng,
    Chở mộng muôn phương, mộng viễn trình.

    […]

  • Mùa hoa loa kèn

    Tác giả:

    Bàn tay trắng muốt em cầm
    Một cành hoa nối mùa xuân – mùa hè
    Mưa phùn vừa dứt, tiếng ve
    Cháy ran lên giữa trưa nhòe bóng cây
    Em đi, áo mỏng phô bày
    Da thơm dịu thoáng giữa ngày dịu xanh
    Mùa hoa đi vụt qua nhanh
    Mùi hoa chưa kịp cho anh được cầm.