Say
Ai chuốc rượu
Cánh buồm say lảo đảo
Quanh quẩn quãng sông chiều
Quên nẻo ra khơi.
Ai chuốc rượu
Cánh buồm say lảo đảo
Quanh quẩn quãng sông chiều
Quên nẻo ra khơi.
[…]
Em ken vào anh mịn màng cỏ mọc
giàn hoa leo vươn tay quấn quýt
gọi đại dương mở miệng sông hồ
Dầu đèn và ngọn lửa nhỏ
tai nghe và tiếng sấm xa
làm bút mực chạy trên giấy trắng
chiếc cột cao dựng xuống nền nhà
con mãnh sư nuốt con thú nhỏ
thép ra lò, đá núi nung vôi
Gọi trái xanh níu cành chín rục
mặc con dơi treo mình ngủ trong chiều muộn
gió tràn về vi vút bông lau
[…]
Gần em nghe trăng lên
ngồi trong quả chuông ánh sáng
áo em thành áo anh
tóc em thành tóc anh
vai em thành vai anh
hơi em thành hơi anh
tay em thành tay anh…
Gần em cho mưa bay
cỏ dưới chân đang hàn gắn thế giới
dòng sông em tắm mát cánh đồng
chân dài em chao nghiêng mặt đất
vòm ngực em dâng tới đỉnh trời
hơi thở em thổi tung bờ bãi
làn môi em nghiền anh thành bụi
[…]
[…]
Cái đêm lành lạnh gió mùa
Em trong chăn ấm có đùa với ai
Ngang trời tiếng vạc mảnh mai
Chém trăng đã đứt thành hai mảnh rồi
[…]
Con đường chưa ai tới
Màu hoa nào chưa ai trao nhau
Những chữ nghĩa còn hoang
Câu thề thốt lạ thường
Nơi không gian còn tuyết trinh
Anh làm mới tình yêu
Lửa ấm cho lời nói
Những đêm sao ở mắt nhìn
Bắt đầu từ một lần trao gửi
Bắt đầu từ một lần hò hẹn
Cách nắm tay nghẹn ngào
Ngón tay âm thầm trò chuyện
Những bước chân của con thỏ rừng
Chạy trên cỏ sắc
Sợi tóc đen như một chuỗi cười
Trên chúm môi lá biếc
[…]
Sinh ta, cha ném bút rồi
Rừng nho tàn rụng cho đời sang xuân
Nuôi ta, mẹ héo từng năm
Vắt bầu sữa cạn tê chân máu gầy
Dạy ta, ba bảy ông thầy
Gươm dài sách rộng, biển đầy túi vơi
Nhà ta cầm đợ tay người
Kép bông đâu áo, ngọt bùi đâu cơm
Chông gai đổi dại làm khôn
Ba vòng, mòng sếu liệng tròn lại bay…
Bông hoa chu giáp vần xoay
Cánh vàng non nửa đài gầy tả tơi
Chữ nhân sáng rực sao trời
Đường xe mở rộng chân người bước xa…
[…]
[…]
Từ đấy mình tôi cỏ mọc đầy
Dọc lòng hoa dại ngát hương lây
Tôi ôm đám lúa, quanh nương sắn
Bao cái ao rêu những đục lầy…
Những buổi mai tươi nắng chói xa
Hồn tôi lóng lánh ánh dương sa
Những chiều êm ả tôi thư thái
Như kẻ nông dân trở lại nhà
[…]
Và tháng tám, dòng sông về rất lạ
Mùa thu tôi, em thả tóc đi qua
Chiều quê người, từng phiến lá thiết tha
Rụng xuống mãi, đầy lòng tôi bi thiết
Và tháng tám, bàn tay nào thua thiệt
Đón hồn tôi trên từng ngón xương khô
Em vầng trăng, vốn lạnh đến không ngờ
Mà nước mắt bỗng tràn chăn, gối mới
Và cây cỏ đã về trong mắt rối
Những con đường ngắn lại với chân quen
Những lưng trần, ngực nở, với vai nghiêng
Hạnh phúc tủi, như bàn tay có tật
[…]
Tôi, một kẻ không gia đình, bè bạn
Sống một mình, bệnh hoạn xanh xao
Chai nước con, chiếc điếu hút thuốc lào
Chiếc giường vải, chiếc bàn bằng gỗ cũ
Ðồ đạc tôi thế là tạm đủ
Cuộc sống nghèo hèn, không ước không mơ
Ngoài thời gian dạy học vài giờ
Tôi tìm kiếm niềm khuây trong sách vở
Ít ra khỏi căn buồng con tôi ở
Chủ nhật, ngày thường tôi thấy như nhau
[…]
[…]
Anh nằm nghe qua cửa khám, xa xôi
Tiếng em bước trên đường đêm nho nhỏ
Nhưng rồi cũng đủ cho lòng anh lắng rõ.
Anh thấy em, mình gió thổi nghiêng nghiêng
Như cây dương liễu nhỏ tóc chưa viền
Manh áo mỏng che em không kín ngực
Đầu không nón, bụi sương thầm chấm ướt
Đuôi tóc chuôi chừng bảy tám năm thôi!
Ấy chân em leo lên bước đường đời
Ngày tháng đó trong mủng vài chục bánh.
Gia tài đó, mấy đồng xu mỏng mảnh,
Biết bao giờ mà sướng được em ơi!
[…]
Đêm nay đối bóng mình ta uống
Rượu cũng hình như có lệ pha
Đất trích Tầm Dương đưa tiễn bạn
Ngàn sau còn lại khúc Tỳ Bà
Xa quê mới chỉ vài trăm dặm
Bạch Lạc Thiên lòng đã xót xa
Ta nhớ bỗng dưng mà nhớ quá
Chùa khuya chuông đổ tiếng ngân nga…
Tiếng ai chào hỏi bên hàng xóm?
Những luống hoa tươi mận Ngọc Hà
[…]