Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Giấc mơ làng

    Loằng ngoằng tay cỏ xanh
    Ôm ấp đất nâu lỗ chỗ
    Mộng mị dấu chân mơ ngược phố
    Rưng rưng về trước cổng làng
    Cùng chiếc lá vàng chơi ván đáo dở dang

    […]

    Làm sao gỡ nổi giấc mơ làng
    Đêm mười ngón gai tre cào nát ngực
    Văng vẳng mơ hồ tiếng chuông hư thực
    Có rồi không
    Tia chớp loé ngang trời…

  • Ngày đã chiêm bao

    Tác giả:

    […]

    Ngày nào mẹ ngồi hiên nhà
    Đợi anh Hai về từ mặt trận
    Anh Hai giờ thành cây dứa dại làng An Đại
    Mà mẹ ơi sao dáng mẹ ngồi không đổi
    Có phải dáng mẹ ngồi hay là đá núi?

    Con nhớ
    Ngày ấy mẹ không khóc
    Lúc tiễn con đi lính
    Mẹ sợ con dẫm lên dấu chân anh Hai
    Rồi mẹ vỡ nước mắt
    Khi con về
    Mẹ của chúng con chiến tranh và giông bão
    Người chắt chiu đến nước mắt cũng để dành!

    […]

  • Thu về một nửa

    Tác giả:

    […]

    Anh cầm trên tay tiếng hót chim khuyên
    Đang đọng lại ngọt lừ trong quả chín
    Một nửa quả mùa thu chưa kịp đến
    Còn mịn xanh sắc vỏ đợi bồi hồi.

    Anh cầm trên tay giọt nắng vàng tươi
    Lá lốm đốm thu mới về bỡ ngỡ
    Một nửa màu xanh còn ấm nhựa
    Cuống lá run lưu luyến đậu trên cành.

    […]

  • Chị

    Tác giả:

    […]

    Chị vẫn thế, với dáng hình mỏng mảnh
    Chân lội bùn, áo bạc mốc phèn chua.
    Nuôi đàn em ăn học lúc còn thơ
    Đến khi lớn rời nhà đi mọi ngả
    Em bước vào cuộc trường chinh vất vả
    Mỗi lần về, chị luộc trứng đùm cơm
    Tiễn em đi đến tận cuối đường thôn
    Rồi đứng lặng, ứa hai hàng nước mắt
    Trong gian khổ, em nhớ về xa lắc
    Một làng quê diệu vợi màu xanh:
    Bóng chị đi mưa đẫm ướt thân mình
    Ruộng nước bạc tái bầm tay cấy lúa
    Bãi mật bên sông cờ hoa mới trổ
    Chị nghiêng mình vun từng gốc ngô xanh
    Nhớ nhung sao là cái nắng hanh hanh
    Nắng xào xạc như những điều tâm sự
    Tháng hai ấm, hoa xoan rơi tím ngõ
    Chị trồng cây, chim sẻ đến từng đàn…

    […]

  • Vĩnh viễn từ nay

    Tác giả:

    Vĩnh viễn từ nay con không thấy mẹ nữa rồi
    Con nghĩ thế, nước mắt trào nóng bỏng.
    Đất quá rộng và bầu trời quá rộng
    Con lặng ngồi bé nhỏ giữa hoàng hôn
    Nhìn nuối theo bóng mẹ cuối đường thôn
    Rồi xa hút lẫn trong màu nắng nhạt
    Phía đồng ấy màn chiều giăng man mác
    Nấm cỏ rầu côi cút giọt sương rơi…

    […]

    Vĩnh viễn từ nay con không thấy mẹ nữa rồi
    Đau đớn thế làm sao con nén khóc!
    Một đời mẹ tám mươi năm khó nhọc
    Mẹ chính là máu thịt của quê hương:
    Là gốc khế tuổi thơ trĩu quả sau vườn
    Cho con biết vị chua tê đầu lưỡi,
    Là mát rợi bờ ao xanh rặng chuối
    Cho lòng con được nếm vị ngọt ngào,
    Là ngọn núi Hai Vai chót vót trời cao
    Cho con thấy cờ bay ngày nổi trống,
    Là bờ bãi ven sông chân trời mơ mộng
    Cho đời con bồi đắp mãi phù sa…