Thưa mẹ chúng con đi
[…]
Mẹ ơi, trăng còn có khi tròn, khi khuyết
Nhưng tình yêu quê hương chẳng khuyết bao giờ.
[…]
Mẹ ơi, trăng còn có khi tròn, khi khuyết
Nhưng tình yêu quê hương chẳng khuyết bao giờ.
[…]
Sài gòn bây giờ còn ai đan thanh
môi thơm cam pha nước mía Bến Thành
còn ai tao nhân cà phê Pagode
còn ai hôn ai cho dịu nắng không gian?
Sài gòn bây giờ còn ai chân vui
còn ai Văn Khoa yêu nhạc Phạm Duy
còn ai Trưng Vương yêu thơ Tuổi Ngọc
còn ai hôn ai cho tình đừng phai?
Sài gòn bây giờ còn ai mơ tương lai
còn ai trung tâm văn hóa phương tây
còn ai tinh sương thiền đường Vạn Hạnh
còn ai hôn ai cho từ bi muôn loài?
[…]
[…]
Buổi sáng cánh đồng mở rộng
Một đôi chim khuyên hai đứa chúng mình
Và vòm cây ngôi chùa ngói đỏ
Tiếng nói hoang mang như một niềm bí mật
Anh hôn trên môi em lần đầu và lần chót
Nghe cổ khô và miệng chát
Những lời sắp nói ra
Anh hôn em lần chót và cúi đầu chia tay
Tình yêu tình yêu gần hơn cái chết
Mà bước mãi vẫn chưa sang
Sương mù hay mưa sa
Áo em màu chia cách
Niềm im lặng đêm đen
Và một loài bướm dại
Bay trong rừng kỉ niệm
Tiếng dương cầm chiều hoang
[…]
[…]
Nhưng thơ ngây đâu còn ở chúng mình
Khi Tổ quốc trao anh lên tuyến đầu chặn giặc
Khi biên cương trong anh đã trở thành máu thịt
Đạn lên nòng anh giữ trọn nguồn sông
Nỗi nhớ cho em chưa viết được đôi dòng
Đạn quân thù bỗng cuồng điên vào thị xã
Xe tăng thù nghiến mặt sông êm ả
Nhịp cầu thù chặt đứt chờ mong
Bão lửa này mang sức mạnh hờn căm
Phá cầu thù, xé vụn xe tăng giặc
Giữa dòng sông nghìn xác thù ngã gục
Máu giặc loang ố cả một vùng
Thì hỡi em yêu ở cuối sông Hồng
Nếu gặp dòng sông ngàu lên sắc đỏ
Là niềm thương anh gửi về em đó
Qua màu nước sông Hồng, em hiểu chiến công anh.
[…]
và một ngày ra cửa ngóng mây bay
em chạnh nhớ một người quen không gặp
hãy trồng xuống giùm ta nhành hoa cúc
hãy quét giùm những chiếc lá vàng phai
để một sớm mùa thu về chạm cửa
còn một nhánh lá biếc đậu trên vai
[…]
[…]
Không có trái bom nào rơi đúng nhà mẹ,
Không có viên đạn nào bắn thủng mái nhà mẹ
Chỉ có đứa con trai đi xa
Chỉ có sự chờ đợi nặng nề giọt xuống
Ðã xuyên thủng mái nhà thành những lỗ to lỗ nhỏ khác nhau
Nắng mưa lọt vào sau
Xuyên
Xối
Những sợi nắng, những sợi mưa nếu có thể nối, cũng chỉ dài
Bằng một phần sự mong đợi
Và những hạt nắng, những hạt mưa nếu đem xếp lại, có thể cao hơn mọi trái núi.
Mười năm, cũng chỉ là thoáng qua,
Vì tuổi mẹ sáu bẩy lần hơn,
Mẹ vẫn nói đời mình như nắng trận mưa cơn…
Mái rạ của mẹ cũng không thủng lỗ chỗ
Nếu con chỉ đi ra đồng, ra chợ
Chứ không phải chiến tranh.
Có phải những viên đạn trong vô hình ý nghĩ
Bắn lúc đêm khuya vào đứa con thơ bé
Ðã để những lỗ thủng lốm đốm trên màu tóc mẹ
Như những hạt nắng hạt mưa giọt sót vào đây,
Ðể ai ai cũng phải nhìn và vội ngoảnh đi ngay…
[…]
[…]
Gối đầu lên áo mẹ gầy
Thiu thiu gọi mẹ như ngày xa xưa
Nắng nghèo bện mấy sợi mưa
Ngó lên nuộc lạt mối thưa mối chùng
[…]
[…]
Chai rượu chờ ngươi dịp tết qua
ba hôm nguyên đán một mình ta
phố đông rạo rực cờ ngưng chiến
ta nhớ ngươi thêm nỗi nhớ nhà
Rượu vẫn còn nguyên – ngươi uống đi
đã lâu ta mới rót đầy ly
bao nhiêu hệ lụy đời gieo rắc
không đủ làm cau hai nét mi.
[…]
[…]
Anh khe khẽ theo em
Bước quên đường trần luỵ
Tìm những ánh vàng tan
Dưới bàn chân ảo mĩ
Minh Hà em đã mấy mươi thế kỉ
Mắc bên lòng nhân thế những tơ xanh
Em có khóc những đêm nào lặng lẽ
Và cười vang khi vũ trụ tan tành
Qua mùa trăng thanh bình
Đến mùa trăng loạn lạc
Đêm nay viết tâm tình
Giữa dòng đời tan nát
Rồi mai đây theo em về sa mạc
Bụi vàng phong nếp áo những đêm vơi
Có gặp em giữa mùa trăng phiêu bạt
Ân tình hoen trên mái tóc tơi bời
[…]
[…]
Thăm thẳm trời xanh như mắt em
Thơ tôi vàng úa mộng im lìm
Thơ vàng mắt thắm không ra gạo
Gạo hết em ơi vũ trụ chìm!