Lục bát làng cò
[…]
Một chân, cò chống lệch đêm
Và đôi cánh mỏng chao nghiêng chân trời
Mẹ nhìn chớp cánh cò thôi
Biết giông gió, biết ngày vui, tháng buồn
Mẹ sàng, sẩy giữ cho con
Lời tre trúc, tiếng chim non gọi người…
[…]
Một chân, cò chống lệch đêm
Và đôi cánh mỏng chao nghiêng chân trời
Mẹ nhìn chớp cánh cò thôi
Biết giông gió, biết ngày vui, tháng buồn
Mẹ sàng, sẩy giữ cho con
Lời tre trúc, tiếng chim non gọi người…
[…]
Nhà em có một giàn trầu
Lá tốt xanh trùm bể nước
Vườn bên anh, lối vào ngõ trước
Hoa trắng ngần thơm một gốc chanh.
– Năm xưa
Hai đứa chúng mình
Rủ nhau đánh bò lên núi
Để mình em chăn, anh đi tìm ổi
Nón em quả chín thơm vàng.
Hun hút gió lùa những buổi chiều đông
Em thổi nùn rơm chín hồng đôi má
Anh bẻ thêm nhiều củi nữa
Bốn bàn tay ấm lửa những chiều
Trong xóm nhỏ thân yêu
Năm tháng
Nắng mưa
Chiêm, mùa đổi vụ.
Hoa chanh bao lần thay nụ
Tay em giờ cấy lúa đã nhanh.
Mắt nhìn thăm thẳm trời xanh
Em như lúa đang con gái
Anh bỗng nhớ ngày ăn chung nón ổi
Anh thèm những chiều ngồi sưởi bên nhau
Rửa chân hai buổi cầu ao
Em vội cúi đầu khỏa sóng:
Đôi bóng người rung, khóm bèo chao động
Ánh mắt thẹn thùng lặn xuống đáy sâu!
[…]
[…]
Mẹ ủ mốc tương
Trên chiếc nia cha đan mùa trước
Bữa cơm rau muống dầm sương
Cha mẹ làm nên ngon ngọt đời thường.
Thế mà con đã nghịch vỡ vại tương
Buổi trưa ấy
Trốn lên cành đa cùng lũ bạn
Gặp nắng òa,
Bóng mẹ nỏ trên sân.
Mẹ lặng lẽ nhặt lên từng mảnh vỡ
Lòng chắt chiu lại chắp, lại hàn
Ủ ấm niềm tin vô tình con đánh mất
Đem hết lòng nhân hậu vá cho con.
[…]
Chúng tôi lớn lên
Những trai tráng của làng
Bằng tất cả những gì làng có
Củ sắn non
Hoa bí hoa bù
Biết đặt trúm, đặt lừ
Đào bùn bắt trạch
Biết đan cái nia
Biết làm cái vách
Biết hái hoa mơ mộng ngất trời
Ăn bữa trưa phải nhìn bữa tối
Hạt ngô non bấm bụng để già
[…]
[…]
Bỗng thôi, chuyển biến sơn hà
Sau cơn binh lửa ánh tà dương phai
Trăng vừa rớt xuống bụi gai
Sao trăng không đậu bờ vai người về
[…]
Thương em sóng cuốn mà quên
Dọc đê toàn ớt chỉ thiên tía hồng
Đôi ba năm kết một vòng
Vòng cay xé lưỡi
Mắt ròng tuổi mưa
[…]
Thôi em! Cỏ mịn chân đê
Anh đưa em nhẹ gót về xanh xưa
Chỉ tay xuống đất làm mưa
Mát chân em khỏa lững lờ nguồn xuân
[…]
[…]
Trót lòng một cõi riêng em
Anh như cỏ cháy khát thèm cơn mưa
Cho anh xin một – câu – thừa
Làm râm mát xuống một trưa gió Lào.
Mây còn mải trắng trên cao
Em buông giọt mắt rót vào cốc thu
Chỉ bằng một tiếng chim gù
Mà xôn xao đất, mà vi vu trời.
[…]
[…]
Sách với thầy là báu vật trong nhà
Là bộ óc, là trái tim nhân loại
Bìa quăn mép thầy đưa tay vuốt lại
Mỗi chữ in sai có nét chữ của thầy.
Kho báu đời thầy có thể đã vơi
Vì sách cứ thành mớ rau hạt gạo
Tôi cúi nhặt giùm thầy đôi tay nặng trĩu
Không dám hỏi đâu, chỉ lặng lẽ nhìn thầy.
[…]
này mọi người
hãy xem tôi đi đầu xuống đất và hát
những thằng hề mất trí như tôi
có chi tên tuổi
chết đi không ai phúng điếu
chỉ còn cái mặt nạ cho con chơi
ngày mở cửa mả không có một tờ vàng bạc
mọi người đừng cười tôi tội nghiệp
trong giấc ngủ tôi thấy những miếng thịt to
rồi vùng dậy chạy ra đường la lớn
thịt thịt
người đi đường không ai ngó tôi
[…]
[…]
Thành phố này – Tôi yêu!
Nơi trú ngụ những con tàu
Như đàn cá voi khổng lồ cặp bến
Sườn tàu còn ướt nồng vị biển
Ðêm ngủ còn nghe tiếng dây xích vặn mình.
Thành phố cần lao
Xăm xắn dáng đi người thợ
Ngoài sông – Từ chiếc cần cẩu nổi
Cũng mang dáng cái vạc cái cò ngày đêm lặn lội
Những tiếng động ì ầm dậy trước cả bình minh
Tôi quen nghe như tiếng tâm tình.
[…]
[…]
Thời gian củ hành tôi bóc vỏ
Kỷ niệm làm trận gió
Ðụng dây đàn tiếng ngân
Lá thu bay những mảnh hồn thành phố
Những mảnh em xao xác sau vai
Tôi vơ vẩn làm người sầu xứ
Lượm tấm trăng non ở cuối ngày.