Nhà bố ở
Nghỉ hè, Páo đi thăm bố
Ngọn núi ở lại cùng mây
Mặt trời theo về thành phố
Tiếng suối nhoà dần sau cây…
[…]
Nghỉ hè, Páo đi thăm bố
Ngọn núi ở lại cùng mây
Mặt trời theo về thành phố
Tiếng suối nhoà dần sau cây…
[…]
[…]
Chúng ta gặp nhau
còn gặp nhau
mỗi ngày
như nhân dân
còn gặp nhau
bốn ngàn năm chưa thấy mặt
Việt Nam
Nhân dân ơi
mỗi lon gạo lon bắp
mỗi củ khoai củ sắn trồng trên đất này
chưa được tự do ăn
nên còn đẩy xe thuê
làm đĩ
lượm lon
hốt rác
mỗi ngày
như mọi đêm
[…]
[…]
Mẹ đâu ngờ
Mẹ đâu ngờ
Sau lưng mình từ máu đẫm trồi lên
Trồi lên
Chiếc ghế
Có thằng con thoát chết vụ khui hầm
Trở về ngồi chễm chệ
Cái mặt nó bây giờ mới đạo mạo làm sao
Nói năng đứng ngồi quan trọng
Thâm tâm chỉ nghiền ngẫm cách nào
Êm nhất
Lẹ nhất
Cho mỗi ngày chiếc ghế thêm cao
[…]
Trắng và Đen, đừng xếp lẫn vào nhau
Đặt cạnh nhau chúng dễ dàng nổi bật
Sáng và Tối sẽ nhập nhằng phân biệt
Lúc hoàng hôn sắp lặn ánh trời.
Chẳng dễ ai quên được mặt người
Giữa ranh giới vô hình Sống – Chết
Can đảm và Nhát hèn phút cuối cùng rõ hết
Khi bàn chân chạm đất chiến trường.
[…]
[…]
Phố cong một vành trăng khuyết
Tháng năm mơ ước chưa đầy
Tôi trong chiêm bao lẽo đẽo
Ði về thương nhớ khôn khuây.
Bạn bè của tôi ở đấy
Mỗi thằng một dạng lo toan
Lật trang sách tiếng cá quẫy
Ðêm rơi đầy chiếc gạt tàn.
[…]
[…]
Tôi chỉ có tình yêu dịu dàng năm ngón
Thay bảy màu ánh sáng của trời cao…
[…]
Như chiếc lá khan buồn mất ngủ
Trên nhành cây cạn kiệt thân hình
Ta ngù ngờ u mê ương dại
Thế giới là ai
Và ta nữa là ai?
[…]
Bây giờ em vẫn một mình
Hoàng hôn đã chớm bình minh đã tàn
Trả anh hai hạt nhãn lồng
Khi buồn đã ngấn mắt long lanh này
Trả anh những áng mây bay
Tóc xưa thôi đã cuối ngày rối tung.
[…]
Mình như một kẻ lạc loài
Xóm Đình chả dạm, dạm ngoài Kiến An.
[…]
Bàn tay gầy guộc nhăn nheo
Nuôi con bồng bế chống chèo tháng năm
Lo đi lo đứng lo nằm
Nhường cơm sẻ áo âm thầm cho con
Lo cho con ngủ giấc tròn
Lời ru thuở ấy vẫn còn trong veo
Cuộc đời biết mấy gieo neo
Giờ bàn tay ấy lần theo vách tường
[…]