Vô danh
Vô danh… vô danh… vô danh… vô danh…
1959… 1968… 1973… 1975…
Cát mênh mông. Những vạt cỏ khô cằn
Gió thổi ngược về Tây. Chiều nắng muộn
Những tên tuổi. Những cuộc đời khát vọng
Giờ chỉ còn đơn giản: Vô danh…
[…]
Tôi tự nhủ với niềm an ủi
Sự sống sót không hề có lỗi
Nhưng vì sao ký ức vẫn nhói lên
Và tâm hồn day dứt mãi không yên
Thơ tôi viết giờ in trong sách vở
Người ta đọc. Có thể người ta nhớ
Nhưng vì sao bia mộ các anh nằm
Vẫn đời đời ghi lặng lẽ: Vô danh…