Ngồi lại bên cầu
[…]
Rồi em lại ra đi như đã đến
Dòng sông kia cứ vẫn chảy xa mù
Ta ngồi lại bên cầu thương dĩ vãng
Nghe giữa hồn cây cỏ mọc hoang vu.
[…]
Rồi em lại ra đi như đã đến
Dòng sông kia cứ vẫn chảy xa mù
Ta ngồi lại bên cầu thương dĩ vãng
Nghe giữa hồn cây cỏ mọc hoang vu.
[…]
Thuở ta về mấy con đường lá chết
Mùa đông làm xơ xác những xương khô
Người hoang mang sầu lẩn dấu sương mù
Hơi thở nóng gọi dồn lên triền mắt
Tim đập mạnh như vỡ niềm khao khát
Ta níu hồn cho tình nhẹ nhàng trôi
Tay ước mong không dám níu vai người
Mây chờ đợi vẫn nguyên vầng trán ấy
Ngực thê thiết còn ngàn đời thơ dại
Chút xuân đầu chưa đủ ấm lần vai
[…]
[…]
Tôi hôn khô héo bờ môi chết
Da thịt mồ hoang không máu tươi
Nắm tay tê tái bàn tay chết
Áo khói sương khuya hỡi dáng người
[…]
Trừng mắt đau theo chân người đi
Lòng nghe vô tận một chia ly
Xiết bao ngày tháng căm căm nhớ
Buồn dựng ngang mày một tử thi.
[…]
Trời cứ xanh hoài – năm tháng trôi
Vòng xe quay giáp dấu luân hồi
Và ta gặp lại em muôn thuở
Tiếng hát trầm ngư lặng giữa khơi.
Mùa mưa nghe trời ướt mắt xanh
Gió thổi mưa xưa hờn kinh thành
Hôm nay lưu luyến về bên ấy
Em lạnh lùng không khi nhớ anh
[…]
[…]
Cánh võng đầu tiên ru tôi
Là mảnh lưới cha tôi cắt ra từ tấm lưới còn dính đầy vẩy cá
Trong giấc mơ tôi không có tiếng côn trùng
Tiếng cá quẫy khuấy vào tôi tăm sóng
Cha nhóm lửa lui cui: mùi cá nướng
Da thịt tôi bỏng rộp tiếng xèo
[…]
Mẹ đong biển vơi đầy miệng thúng
Nửa xõa xuống giờ, nửa ngấm vào xưa
Chiếc đòn gánh xoắn mẹ theo thớ gió
Sấp ngửa đi dọc lát sóng cuối mùa
[…]
[…]
Có phải không Tố Chân
Lời yêu nhau đầu tiên là nước mắt
Lời tin nhau dài lâu là sự thật
Trong suốt hồn ta
Như một bài hoan ca
Của đàn họa mi ngập ngừng buổi sáng
[…]
Có phải không Tố Chân
Tháng tám năm nào anh cùng bạn bè bị bắt
Những lá thư tình em gửi qua cửa ngục
Vo tròn trong gói xôi thơm
Và em gửi lời hôn anh bí mật
Trong bao thuốc xanh nét chữ rất tròn
Có phải không Tố Chân
Mùa đông năm nào anh trong lao xá
Tay run mở gói nhận khăn quàng
Em đan những đêm vội vã
Từng mũi nhớ thương
Làm sao anh quên được
Chiếc khăn tay run rẩy sau tường
Trời mưa… Từ giã
[…]
[…]
Bây giờ con sống đây bên những người đã chết
Bên những người đang chết
Cuộc sống mù lòa giữa mặt trời đen
Con mang máng thấy mình còn sống
Khi ngồi âm thầm đếm nhịp trái tim
Và con đếm nhịp trái tim
Trong cơn hấp hối
Những nhịp im lìm như móng chân rắn mối
Bước vào trong nỗi ăn năn
Những nhịp băn khoăn
Như những lá rơi tình đầu chờ đợi
Những nhịp giận dỗi
Thuở con thơ đòi mẹ bế bồng
Những nhịp ngoan hiền như gió thoảng bờ sông
Căn nhà mình, mẹ con cơm cá
Và con rùng mình những âm thanh lạ
Xoáy tròn trong mỗi thớ tim
Con nghe tiếng kêu la của bà mẹ đi tìm
Quờ quạng xác con trong căn nhà gạch vụn
[…]
Mùa thu Paris
Trời buốt ra đi
Hẹn em quán nhỏ
Rưng rưng rượu đỏ tràn ly
Mùa thu đêm mưa
Phố cũ hè xưa
Công trường lá đổ
Ngóng em kiên khổ phút, giờ
Mùa thu âm thầm
Bên vườn Lục-Xâm
Ngồi quen ghế đá
Không em buốt giá từ tâm
Mùa thu nơi đâu?
Người em mắt nâu
Tóc vàng sợi nhỏ
Mong em chín đỏ trái sầu
[…]
Có những kẻ suốt đời làm nô lệ
Chết bỗng dệt thêu thành những vĩ nhân
Lại có kẻ xưng vĩ nhân chuyên nghiệp
Chết nấp vào nô lệ chẳng toàn thân.
[…]