Tặng vở
[…]
Vẫn thấy trong mơ có những mơ,
Là anh còn trẻ, em còn thơ;
Biến buồn nho nhỏ ra thân mật,
Ngó biển xa xôi chẳng hững hờ.
[…]
[…]
Vẫn thấy trong mơ có những mơ,
Là anh còn trẻ, em còn thơ;
Biến buồn nho nhỏ ra thân mật,
Ngó biển xa xôi chẳng hững hờ.
[…]
[…]
Chẳng cùng ai ngồi nơi cuối núi
Quán cà phê có điệu nhạc buồn
Sống những phút cát bồi lặng lẽ
Hạnh phúc nào bằng nỗi cô đơn.
Sung sướng quá trời ơi nguyệt hiện
Chìm sâu anh một hạt cát vàng
Trăng vướng núi rơi chìm đáy nước
Anh khóc mùi đúng lúc hân hoan.
[…]
Ôi bình minh rạng ngời cao cả
Nắng thiêng liêng rạo rực giữa ngàn hoa
Niềm vui chi kì lạ
Sương sớm mai non
Gió hiền ngon ngọt
Cỏ xanh tươi trên khắp nẻo đường mòn
Chim rừng khẽ hót
Khắp trên ngõ đồi
Những em bé con
Mầm thế hệ
Ôi chao tinh khôi vô kể
Hỡi già nua dòng lệ
Lộc đương lên
Vũ trụ trẻ môi son
Triều tiến hóa
Hi vọng mãi mãi còn
Ai buồn chi thảm họa
Mùa xuân đang nở đóa
Thiên nhiên cười gió lạ nhịp trăng sao
[…]
[…]
Mặt trời mọc!
Mặt trời mọc!
Rưng rưng mùa hoa gạo
Lỡ một mai tôi chết trần truồng không cơm áo
Thì hồn tôi xin phảng phất chốn trăng sao
Ðể nhìn các anh như vừa gặp buổi hôm nào
Và trong câu chuyện tôi sẽ cười nhắc bảo:
Còn sáng tạo ta hãy còn sáng tạo.
Ôi Thiên Nga! Thiên Nga bay trên hồ xanh lặng. Buổi mai chan hòa nắng, đôi cánh trắng hay sương? Thiên Nga hay làn hương em vừa bay ngang đó? Thiên Nga hay là gió? Em! Thiên Nga của anh!
Buổi mai nắng long lanh và trời long lanh nắng. Em vẫn tà áo trắng cô nữ sinh ngày xưa. Thiên Nga không làm mưa mà thơ anh mướt mịn. Nhớ hồi em đứng tránh một ngày nắng chứa chan, tất cả thông bạt ngàn vì em reo rất khẽ. Gió bay về rất nhẹ theo Thiên Nga ngày xưa…
[…]
Kìa nắng trắng nắng xanh nắng vàng
Nắng hát nắng múa nắng cười
Trên thành phố trên vỉa hè
Trên tà áo em tươi
Đường Tự Do chảy thẳng
Các anh đi về tuổi đúng hai mươi
Thế hệ mới mắt sáng ngời tin tưởng
Ta đứng chết bên góc đường
Một phút lòng say chiêm ngưỡng
[…]
Đường gập ghềnh đạp xe không biết mỏi
Bởi nhớ thương nên về với ngoại ô
Ăn cơm trắng chan canh bông so đũa
Bàn tay em tôi mắc nợ suốt đời
[…]
(Vào thập niên 60 ở Sài Gòn)
Ngày tôi mới lớn lên hớt tóc tìm hiệu sang
Bốn năm mươi đồng hớt kéo nước hoa thơm
Ngoài hai mươi tuổi tôi vẫn còn như thế
Năm bảy năm sau đời mồ côi hắt hủi
Khó kiếm tiền làm biếng tìm hiệu xoàng
Mười lăm đồng hớt tóc nằm nghỉ yên
Ba mươi phút quên lo toan đời sống
Tuổi ba mươi ngoài đếch cần làm dáng
Hớt tóc bình dân chỉ có mười đồng
Đời vẫn dành khoái cảm được bình yên ngồi
Xem ráy tai lấy ra ngoài – đôi tai nghe ngóng
Đời thường hàng ngày chịu nhiều cay đắng
Húi đầu tìm nửa buổi gặp vận may
Bảy đồng thôi
Cắt đầu người lớn
Bước đường cùng trong hẻm ngoại ô tồi.
[…]
“Phải rồi lúc bị chém
Máu chảy rất nhiều
Phải rồi trước khi chết
Cô ta chắp tay ngó lên mặt trời chiều
Phải rồi lúc bị chặt đầu
Trước sau cô ta không nói được một điều
Mà thưa ông người bắt cô ta thì rất nhiều
Mà thưa ông người cầm dao thì rất nhiều
Mà thưa ông người đọc bản án thì rất nhiều
Mà thưa ông người tán thưởng cũng rất nhiều
Mà thưa ông người cắt cổ cũng rất nhiều
Mà thưa ông người hỏa thiêu cũng rất nhiều
[…]
Nếu anh có em là vợ
con chủ hiệu đóng giày
mỗi ngày anh đi một đôi
bốn đời nhà anh buôn thúng bán xôi
đến đời mẹ anh hãy còn đi đất.
Nếu anh có em là vợ
con nhà bán vòng hoa tang
mỗi ngày anh lấy một xe hoa
đắp cho hàng triệu nấm mồ chết lạnh.
Nếu anh có em là vợ
con nhà buôn gạo
mỗi giờ anh phát chẩn một vạn lần
cho hàng triệu nông dân cày cấy
bán lúa đi rồi ruột đói như cào.
Nếu anh có em là vợ
con nhà sản xuất nước bia cam
mỗi ngày anh đập tan hàng triệu két
cho hàng trăm vạn người
đến kẻ thâm sơn cùng cốc
thế kỉ dài uống nước lã cầm hơi.
[…]