Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Bọt nước

    Tôi dòm đời khi tuổi sắp hai mươi
    Nhìn trước nhìn sau thấy rõ ràng
    Những người đi trước sầu đeo nặng
    Những người đi sau sầu không tan

    Tôi dòm đời khi tuổi sắp hai mươi
    Thấy hay hay nhưng làm sao cười
    Như chuyện lớn lên rồi có vợ
    Cuối đời về đất lạnh nằm xuôi

    […]

  • Câu gì em nói nhỏ

    Tác giả:

    […]

    Em lí nhí nói câu gì rất nhỏ
    Như nói thầm với cái rét se da
    Của một chiều cuối đông năm ấy.

    Rồi tôi đi. Sáu năm trời chưa trở lại
    Dòng sông xưa vẫn chảy trong hồn
    Bông mía trắng cả một vùng thương nhớ
    Gió nồm Nam thổi suốt dọc quê mình
    Nhà em ở cheo leo cuối xóm
    Hàng rào thưa cây trái rợp sau vườn
    Che bóng mát cho em ngày nắng.

    Tôi ở đây những mùa đông trắng
    Lấy gì che đời vắng em xa

    […]

  • Giữa mùa nắng vàng

    Giữa mùa nắng vàng hiu hắt
    Về đây đôi mắt dịu hiền
    Về đây cả bàn tay đẹp
    Đi tìm thăm xứ người em

    Ngõ hẹp lối vào gác trọ
    Chiều trưa nhạt nắng bên thềm
    Bỗng dưng sao lòng se thắt
    Vương vương đếm mấy nỗi niềm

    Gặp nhau sao mà không nói
    Tuổi hiền mà cũng lao đao
    Ơ kia làm sao chị khóc
    Tình em vẫn như dạo nào

    Chị bảo rằng đây mưa nắng
    Bốn mùa em có buồn không
    Em cười làm sao cay đắng
    Chị ơi lệ ở trong lòng

    […]

  • Gặp người em

    Tác giả:

    Những người xưa đi rồi không về nữa
    Một mình anh lại gặp một mình em
    Chiều lửng lơ nghe nắng rụng bên thềm
    Em cúi mặt mắt buồn ươn ướt đỏ

    Nhà anh nghèo, anh đau tim anh yếu phổi
    Đời anh lạnh lùng bốn hướng gió và mưa
    Ta lạc nhau từ em còn bé nhỏ
    Anh thương em câm nín đến bao giờ

    Bởi vì đâu da em xanh giá rét?
    Nắng rưng vàng lên mái tóc mồ côi
    Ngày giặc giã quê hương mình mỏi mệt
    Mười năm qua hình ảnh có ngậm ngùi

    […]

  • Đường khuya trở bước

    Tác giả:

    Tôi đến đêm xưa, Em vắng nhà,
    Trăng vàng, mây bạc, sầu như hoa.
    Tôi từ viễn phố rời chân lại,
    Chỉ thấy sương nhiều như lệ sa.

    Ở cũng bâng khuâng, đi chẳng đành,
    Đêm trời, sao cũ sáng long lanh.
    Lòng ta ngẫm truyện mười phương vậy:
    Người gái khuê phòng kia mắt xanh?

    Tôi cũng chưa đi hết dặm đường,
    Đời dài, mới đến nửa sầu thương.
    Một đêm trở bước cho lòng nghĩ,
    Sao biếc rơi tàn mộng phấn hương.