Anh ở lại
Nắng rũ áo mộng đò neo bến nhổ
Lá bỏ cành trời rứt én xanh lìa cây
Chiều ngậm mãi một nỗi chim rời tổ
Ga Vọng
thu khuya ai xổ một hồi còi
[…]
Nắng rũ áo mộng đò neo bến nhổ
Lá bỏ cành trời rứt én xanh lìa cây
Chiều ngậm mãi một nỗi chim rời tổ
Ga Vọng
thu khuya ai xổ một hồi còi
[…]
Từ bước em xa
xuân vắng nhà
Nửa phố gió mùa
mình hoa khép một
[…]
[…]
Lòng em thương làm sao mà nói được
Như trời xanh vô tận mãi màu xanh
Dẫu bây giờ em đã ở bên anh
Chung lo lắng, chung vui buồn, mơ ước
Em vẫn cứ thương về ngày trước
Người yêu em thuở trước có em đâu.
Lòng mới ngỏ yêu
Tim ngọng nói
Lời tỏ tình chưa sáng sõi bình minh
Âm lạ phố ồn
Oanh bỏ đợi
Liễu đầu cành
Độc thoại đoạn trường xanh
Em trung tâm nào
Ngữ ngoại tim anh
[…]
Chập chững dương cầm
bè lạc
ngã tương tư
Anh mang tình em đi
Qua những đèo lẻ nắng
Những sông trưa không đò
Những đường mưa ngẩn trắng
[…]
[…]
Những cái hôn gửi đi
Biền biệt phù sa
Đất hẹn má mùa nắng lạ
Vườn đồi
ai nhặt lá ô môi
[…]
Người muôn trùng người đã thấy bơ vơ
Có ai về chưa mà sao tôi mong chờ.
[…]
Anh ở ngoài đời,
Anh hống, anh hách,
Cũng nghinh, cũng ngang.
Rượu chè năm bảy chén,
Gái điếm một đôi nàng.
Say sưa xã hội điêu tàn,
Cho lăn lóc đá, cho sang sướng đời.
Nhưng… anh ơi !
Trong lòng xã hội điêu tàn ấy,
Ống ló dao găm chực sẵn rồi.
Đại úy đâu thương tình đội ngũ,
Nhẹ lòng chi Bab, thế là thôi.
Gia đình tan vỡ,
Uất hận thấu trời.
Nợ tình chưa trả anh ơi,
Giờ đây anh lại vào ngồi nhà giam.
[…]
[…]
Anh đi đừng quên nhé!
Lao Gia Định canh bầu.
Lềnh bềnh cải úa lộn sâu,
Nước trong chìm nổi mấy đầu tôm ươn.
Ngày ngày cơm gạo lức,
Lặng lẽ tôi nhìn anh.
Răng nhai như nghiến bầu căm tức,
Cổ nuốt cơm như nghẹn tủi hờn.
Mắt thẳm long lanh trào uất ức,
Nhìn muôn người sống cảnh lầm than.
Chắc chắn anh không quên,
Trong cửa sắt đen ngòm.
Đầu người như sóng nhìn ra cửa,
Mắt uất long lanh hận nước non!
[…]