Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Bài thơ thứ nhất

    Tác giả:

    Thuở trước hồn tôi phơi phới quá,
    Lòng thơ nguyên vẹn một làn hương…
    Nhưng nhà nghệ sĩ từ đâu lại,
    Êm ái trao tôi một vết thương.
    Tai ác ngờ đâu gió lạ qua,
    Làm kinh giấc mộng những ngày hoa,
    Thổi tan tâm điệu du dương trước
    Và tiễn Người đi bến cát xa.
    Ở lại vườn Thanh có một mình,
    Tôi yêu gió rụng lúc tàn canh,
    Yêu trăng lặng lẽ rơi trên áo,
    Yêu bóng chim xa, nắng lướt mành.
    Và một ngày kia tôi phải yêu
    Cả chồng tôi nữa lúc đi theo
    Những cô áo đỏ sang nhà khác,
    – Gió hỡi! làm sao lạnh rất nhiều?

    […]

  • Gió

    Tác giả:

    […]

    Rồi gió ra đi
    Đừng ở lại làm gì
    Thảo mộc trong vườn không muốn gió nhìn khi tàn tạ
    Và một ngày vô định
    Gió sẽ về miền hư vô xa lắm
    Như thế thì chỉ có một lần
    Tôi và gió gặp nhau vào giờ này
    Buổi trưa bằng lòng cho chúng ta yên lành trò chuyện
    Tôi đã nhìn thấy một thời khắc vô cùng linh diệu
    Gió mang thi hài người yêu đi qua giấc ngủ cô đơn của loài hoa hổ ngươi
    Bây giờ gió còn trẻ
    Chúng mình nói chuyện về tình yêu
    Có người bảo gió đa tình
    Vì gió đã từng ở lại ban đêm trong những khu rừng
    Kể tâm tình với những giòng sông
    Gió đã từng hôn lên những mảnh trăng và những đóa hoa
    Bây giờ tan vỡ

    […]

    Hỡi gió
    Gió xanh
    Gió hồng
    Gió tím
    Gió rừng
    Và gió đại dương
    Ta đợi chờ gió đến
    Niềm đau nầy đã một lần mòn mỏi
    Gió có về linh thiêng
    Như lòng ta hằng réo gọi
    Như tuổi đời ta chảy giọt máu xanh
    Gió ơi
    Gió hiền lành
    Gió thương cuộc đời của người con gái nhỏ
    Gió hót
    Gió reo
    Gió đọc bài thơ
    Gió hôn lên vết thương
    Gió săn sóc
    Cho những lần đau giấc ngủ
    Gió thánh thần
    Gió đọc kinh cầu cho tuổi trẻ
    Gió viết tình yêu ta
    Như một lần vết chim
    Gió khắc lên bia đời ta
    Như một lần chối bỏ
    Hỡi gió
    Gió yêu
    Cùng gió nhớ
    Bao giờ gió đến hôn ta
    Ước mong lần gió trở lại
    Ta chưa làm một hạt bụi thời gian
    Gió
    Gió hồn nhiên
    Gió thiên đàng
    Đường bay của loài chim đêm đã mỏi
    Hải điểu cũng sầu như bãi bọt xanh

    […]

  • Người con trai

    Tác giả:

    Người con trai ấy ngủ
    Buổi chiều đem lại cành dương
    Và đóa hoa thơm
    Nhớ đừng quên nụ hôn mười lăm trên đôi mắt
    Người con trai ấy chẳng bao giờ gặp em
    Nhưng anh sẽ không thấy nó nhìn hoang liêu khi tỉnh dậy
    Trời còn mưa nên nó còn đau khổ
    Mùa hạ nước đầy hơn tháng chạp
    Nó trốn chạy khúc nhạc buồn gợi nhớ tên em
    Nên trở về đây
    Ôm tượng đá lạnh lùng tưởng linh hồn con gái

    […]

    Nếu được gần em
    Chỉ cầm một âm giai
    Thì chúng ta đâu còn đơn lẻ
    Anh vẫn thương đứa con trai lạc loài
    Nếu một ngày mai
    Nó say lên
    Tay cầm vừng trăng ném xuống công viên
    Anh chỉ thấy đời dài bằng cô độc.

  • Phạm Văn Thông

    Tác giả:

    Anh có thấy không?
    Hai chân nó trồi lên mặt đất kìa
    Giữa khoảng đồng không

    Anh có nhớ không?
    Lúc người ta bắt nó ra ngoài đồng
    Thì nó vẫn còn sống
    Ðến khi nhận đầu nó xuống
    Thì nó vẫn còn sống

    Anh có nhớ không?
    Khi người ta lấp đất lên rồi
    Thì nó vẫn còn sống

    […]

    Thì nó vẫn còn sống: Phạm Văn Thông!