Giọng buồn của tượng
Đã trả em đôi bàn tay của gió
Dăm phiến trời trong tình sử ngày xưa
Công viên buồn, tượng hồn tôi dựng đó
Khi vàng bay lá nhớ chớm sang mùa
[…]
Đã trả em đôi bàn tay của gió
Dăm phiến trời trong tình sử ngày xưa
Công viên buồn, tượng hồn tôi dựng đó
Khi vàng bay lá nhớ chớm sang mùa
[…]
Anh có thấy không?
Hai chân nó trồi lên mặt đất kìa
Giữa khoảng đồng không
Anh có nhớ không?
Lúc người ta bắt nó ra ngoài đồng
Thì nó vẫn còn sống
Ðến khi nhận đầu nó xuống
Thì nó vẫn còn sống
Anh có nhớ không?
Khi người ta lấp đất lên rồi
Thì nó vẫn còn sống
[…]
Thì nó vẫn còn sống: Phạm Văn Thông!
[…]
Người nằm
Ở đây là đàn ông không biết
Tên tuổi quê quán
Lúc chết mặc áo lính ngụy
Quần đàn bà màu nâu
Nằm sấp cách đường xe lửa năm mét
Mặt bị đánh giập không có mắt mũi chân tay
Người chết ở đây
Hai mươi sáu tuổi
Bị bắn
Đạn xuyên qua đầu
Họ và tên: Phan Văn Tế
Lý do: ăn cắp bỏ chạy
Kêu không đứng lại
[…]
Nguyễn Thị Lùn
34 tuổi
Lê Văn E 13 tuổi
Lê Thị Muốn 10 tuổi
Lê Văn Thuộc 6 tuổi
Lê Thị Lý 2 tuổi
Uống thuốc tự tử ở trong bếp
Bên cạnh có mấy củ khoai cả hà còn nóng để trong cái rá không có vành
Trong giấy để lại có viết
Cực quá sống không nổi
Mẹ con tôi phải chết
[…]
[…]
Chung quanh tôi bóng tối và ếch nhái kêu
Tôi bỗng đứng thẳng người ôm cây kèn trước ngực
Tôi mở to hai mắt
Đằng xa khoảng trống không không biết trời đất ở chỗ nào
Tôi khóc
Tôi khóc to như một đứa trẻ mất trí
Phía sau sân khấu không có ai hết
Tôi đưa kèn lên miệng
Và rống lên
Con lợn lòi bị đâm ở cuống họng thở hộc
Tôi xả hết hơi mình vào ống sắt
Tiếng ré to
Những mũi nhọn chọc sâu xuống ngực
Này tôi thằng hề hôi hám đói rách
Này những đứa con ghẻ sài đau ốm của tôi
Này những thằng hề đói bụng làm trò cho mọi người coi chơi
Trời hãy mưa hãy mưa cho to
Mầy đói mà có chết được đâu
Hề ơi
Con lợn lòi vật vã thân thể
Kêu thét từng cơn
Tôi không thấy gì nữa
Tôi la thật to
Và bước ra ngoài sân khấu
Tôi rớt hoài trong một vũng đen sâu
Trời vẫn không mưa được cho mát.
[…]
Chiều cuối năm lá vàng rơi
Ly này ta rót mời người áo xanh
Lòng mưa ngâu, nắng hong hanh
Vàng rêu mái lá, buồn tênh mây trời.
Ly này, em của ta ơi!
Gươm quăng hố thẳm, ta mời ta sao?
Ngựa hồng tung vó trời cao
Áo sồng xưa đã giũ vào hư không…
[…]
[…]
Mời em nhắp chút phù vân
Cầu sinh tử có bao lần vượt qua
Dựa lưng đời bỗng trầm kha
Nhìn sâu ánh mắt
chiều
pha ráng chiều
Cho anh xin chút mỹ miều
Một mai vàng úa bóng thiều quang xưa
(Quẩn quanh tiếng đập chiều mưa
Cụng ly
nhấp chút hương thừa
cuối đông)
Mời em nhắp chút núi sông
Kẻo mai sau
lạc giữa dòng phồn hoa
Đêm say
gõ cửa đời ta
Mới hay dĩ vãng đã là trăm năm
[…]
[…]
Timishoara Budapest Praha Berlin Bucarest Sofia Siberia Thiên An Môn
Súng máy súng trường dao găm lựu đạn
Xe tăng thiết giáp
Thuốc độc thuốc mê
Chết đứt đầu chết mất xác
Chết bị moi óc
Chết bị móc mắt
Chết như kiến chết
Chết ruồi bu kiến đậu
Chết không kịp ngáp
Chết buổi sáng
Chết buổi trưa
Chết buổi chiều
Chết lúc nửa đêm
Chết oan ức
Chết tức tối
Chết nghiến răng
Chết trợn mắt
Chết trong tù
Chết ngoài đồng
Chết giữa đường phố
Chết trong hầm mỏ
Chết một mình
Chết tập thể
Chết không có giấy đắp mặt
Chết không ai chôn
Chết hết đường chết
Chết trần truồng như cha mẹ sinh ra
Lúc đó
Kẻ giết người không đeo mặt nạ
Kẻ giết người không làm dấu thánh
Kẻ giết người không lần tràng hạt nam mô
Kẻ giết người đứng đọc diễn văn
Kẻ giết người hô nhân dân muôn năm
Kẻ giết người cười
Kẻ giết người sửa lại cổ áo
Và
Súng máy xả vào đám đông
Nhân dân tôi muôn năm
Lúc đó
Không còn tiếng người la hét nữa
Trời mưa to thêm
[…]
[…]
Sáng sớm đi ra vườn con sâu rớt trên áo
Nắng buổi trưa một nửa trên tàu lá chuối
Cái đuôi con thằn lằn rớt giữa nhà
Đầu hôm chó sủa lảng ngoài cửa ngõ
Những mảnh chai mảnh chén trên vạt đất mới cuốc lật
Con mèo ngồi trên cái ghế đẩu dưới tấm cửa chống
Tiếng chuột đuổi nhau nửa đêm trên mái nhà
Có ai ở nhà bên cạnh kêu tên
Cây cỏ lùng mọc dưới nước chết khô
Những cọng rơm rớt vãi giữa đường
Hai con trâu nằm nhai cỏ đầu ngã ba sợi dây dắt mũi chảy nước
Con nhện sa trước mặt
Tiếng trẻ con ru em buổi trưa trời nắng
Những điều đó bỏ đi có khi tình cờ thấy lại
Không kể năm
Không kể tháng
Không kể ngày
[…]
[…]
Đây phồn hoa của thị thành
Đây hồn thủy thảo khóc tình ngửa ngang
Càn khôn xưa của riêng chàng
Xưa đài vũ trụ thiếp mang riêng mình
Bây giờ đón bước em xinh
Sầu đau nhan sắc bất bình ra sao?
Áo trắng đơn sơ, mộng trắng trong,
Hôm xưa em đến, mắt như lòng.
Nở bừng ánh sáng. Em đi đến,
Gót ngọc dồn hương, bước tỏa hồng.
Em đẹp bàn tay ngón ngón thon,
Em duyên đôi má nắng hoe tròn.
Em lùa gió biếc vào trong tóc
Thổi lại phòng anh cả núi non.
[…]